Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 753 -

Chương 753 -

Khương Ninh cũng nhìn thấy, đúng thật là một người ăn xin.

Quần áo tả tơi, đi lang thang bằng đôi chân trần.

Haiz, lại là một người bị tận thế tra tấn đến nỗi hóa điên.

Khương Ninh vừa cảm thán trong lòng, ai ngờ khi người ăn xin đó nghe được có tiếng ô tô truyền đến từ phía sau, vậy mà xoay người vẫy tay chặn lại.

Có vô số thủ đoạn cướp bóc, rất có thể đây chính là chặn đường xe, ép phải dừng xe lại.

Khương Ninh lên đạn, nếu người kia thật sự lộ ra chút sơ hở nào là cô bắn ngay lập tức.

Người ăn xin vẫy tay: "Dừng xe, dừng xe.”

Khương Ninh quan sát xung quanh, cũng không thấy có mai phục.

Hoắc Dực Thâm không hề đạp phanh xe, chạy lướt qua mặt người kia...

Người ăn xin giơ ngón giữa về phía ô tô: "Đcm, dừng xe!”

Khương Ninh nheo mắt, cô nhìn bóng dáng người ăn xin trong kính chiếu hậu bỗng thấy quen quen.

Cô nhìn chằm chằm vài lần rồi mới xác định được: "Dừng xe.”

Thấy xe tải đã dừng lại, tâm trạng bực bội sầu não của người ăn xin lần nữa dấy lên hy vọng, bước chân khập khiễng, lảo đảo đi tới: "Đồng chí, cô có thể cho tôi quá giang một đoạn đường được không?"

Gã ta vội vàng tiến tới nhưng vừa ngẩng đầu lên thì vô cùng kinh ngạc.

Gã ta có cảm giác như vừa bị dội lên đầu một chậu nước lạnh giữa thời tiết tháng chạp rét lạnh.

Gã ta không nói hai lời, vội vàng lấy tay che mặt lại quay đầu bước đi.

Khương Ninh nhìn gã ta: "Cậu ba nhà họ Dung.”

Gã ta giống như là bị ai đó đâm một kiếm xuyên tim, cả người cứng đờ.

Cứ như thể là mảnh vải che mặt vừa bị kéo xuống, danh dự bị giẫm đạp như bùn nhão dưới chân.

Khương Ninh không hề cười nhạo gã ta, càng không hỏi vì sao gã ta lại rơi vào tình cảnh này: "Lên xe đi, ở đây cách căn cứ còn hơn mười cây số, nếu cậu muốn bỏ bàn chân này thì cứ đi bộ trở về.”

Con ông cháu cha kiêu căng ngạo mạn, người đã từng là con trai của người giàu nhất một thời, giờ lại bị thiên tai giày vò thành ăn mày nghèo rớt mồng tơi, đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Trong cabin đã không còn chỗ, chỉ có thể để cho cậu ba nhà họ Dung chịu thiệt ngồi trên cuộn thép dính đầy bùn.

Ngay lúc không muốn ai nhận ra nhất cũng đã bị người quen nhận ra, cậu ba nhà họ Dung đang rất muốn chết quách đi xong.

Nhưng có thể làm gì bây giờ? Cuối cùng, gã ta vẫn leo lên xe, xe tải xóc nảy chạy về căn cứ.

Mặt trời ngả về phía tây, giờ đây, con cháu nhà giàu đã nghèo túng, ngồi trên đống rác, cơ thể chết lặng không ngừng xóc nảy theo ô tô, ánh mắt ảm đạm không có nửa tia sáng.

Tiến vào căn cứ, xe lái thẳng đến chỗ mua bán ve chai.

Dỡ hàng xuống, giao dịch, đổi điểm cộng.

Bởi vì số thép này hơi dơ cho nên nhân viên tạp vụ ở chỗ giao dịch phải mất chút thời gian làm sạch. Sau khi cân, hai người nhận được ba ngàn điểm cộng, nhưng phải trừ đi năm mươi điểm cộng vì phí làm sạch của nhân viên tạp vụ.

Một xe thép, đủ cho một nhà sống trong hai ba tháng.

Thái độ của nhân viên làm việc rất bình thường, không hề nói chuyện lòng vòng để hỏi thăm xuất xứ của số thép.

Điều này làm cho Khương Ninh yên tâm hơn không nhiều.

Cô cũng không có ý định giữ lại số điểm cộng này, sau khi ghi vào sổ xong, cô đến cửa hàng ở căn cứ mua vật tư, là 10 túi oxy.

Cái này có thể dùng trong khoang thoát hiểm, 10 túi oxy có thể chống đỡ được ba tháng.

Lỡ ngày nào đó phải phiêu lưu như Robinson thì sao, coi như là lo trước khỏi họa.

Còn dư một nửa điểm cộng, đúng lúc Khương Ninh lại thấy có than đá, cái này nếu muốn có thì phải tự mình đến bãi than lấy.

Khá là tốn thời gian, hơn nữa với số điểm cộng còn lại chỉ có thể mua nửa xe tải, cô muốn tiết kiệm thêm một chút, đến lúc đó mua đầy xe một lần, để ngày nào đó có cần thì có thể lấy ra dùng.

Về phần những vật tư khác, ngoại trừ tàu ngầm thì gần như Khương Ninh đều đã có.

Đi bên ngoài vài ngày, mình mẩy ai nấy cũng dơ bẩn, lúc này người một nhà đều vội vã trở về.

Cậu ba nhà họ Dung không chào hỏi tiếng nào đã rời đi, đoán chừng là vì lòng tự trọng của mình.

Khương Ninh cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ thầm cảm thán.

Ai ngờ, trên đường lái xe về nhà riêng bọn họ lại gặp.

Cô suy nghĩ một chút rồi dừng xe lại, thò đầu ra nói: "Cậu ba này, lúc trước cậu có để dành một lô thuốc ở chỗ tôi, vừa hay tôi có mang chúng theo. Hiện tại thói đời loạn như vậy, tôi cũng không có cách nào tiếp tục bảo quản giúp cậu, nếu không thì cậu xem lúc nào được thì lấy đi?"

Cậu ba nhà họ nhà họ Dung ngơ ngác, không ngờ rằng từ trước đến nay Khương Ninh luôn tham lam lại nhường thuốc ra.

“... À, muộn chút đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận