Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 271 -

Chương 271 -

Khương Ninh vẫn không hề dao động, người đàn ông lộ ra vẻ mặt đau khổ, cắn răng nói: "Chỉ cần mười cân gạo hoặc bột là cô có thể lấy nó đi."

Ông ấy không muốn bán nhưng trong nhà đã đói lắm rồi, nếu tiếp tục sẽ có người chết.

Khương Ninh không nói lời nào, khiến người đàn ông không khỏi sốt ruột: "Tám cân, không thể bớt được nữa, đúng giá là năm triệu đấy, không gạt cô đâu, tôi hết lòng bảo dưỡng chúng nó còn hơn con của tôi."

"Tôi chỉ có khoai tây thôi."

Người đàn ông hơi giật mình, nói ngay: "Khoai tây cũng được nhưng phải hai mươi cân."

Nhà ông ấy không may mắn, lần đầu rút thăm không trúng được loại củ kháng lạnh, lần thứ hai là loại cần hơn một tháng mới thu hoạch được.

Khương Ninh gật đầu, lấy củ từ trong túi đeo lưng lớn.

Người đàn ông đưa bức tranh cho cô, không quên chỉ cho cô cách bảo quản nó, không khó để nhìn ra ông ấy yêu mến thư pháp nhiều thế nào.

Cô bỏ bức tranh vào túi, thực ra là bỏ vào không gian.

Họ còn chưa đi được hai bước, nào ngờ người đàn ông lại nói: "Cô gái à, trong nhà tôi còn không ít đồ sưu tầm, cô... Có cần nữa không?"

Khương Ninh không trả lời ngay, bởi vì cô đang dùng ý thức dò xét không gian này.

Quả nhiên, nó đã nuốt rồi.

Lần này, ở tầng hai đã có thêm nhà vệ sinh.

Hai mươi cân khoai tây thật sự rất có giá trị!

Trong lòng Khương Ninh vui sướng vô cùng, ngoài mặt thì cô lại tỏ ra bình tĩnh như bà cụ: "Được nhưng tôi muốn hàng thật."

Sợ không an toàn nên người đàn ông không mang theo một lần. Nhưng ông ấy có hơn hai mươi bức tranh chữ, tất cả đều là của thời nhà Đường, Tống và Minh, tổng giá trị lên đến hơn hai mươi triệu, còn có một nghiên mực thượng hạng thời nhà Minh.

Đây là bộ sưu tập cả đời của ông ấy, bao nhiêu người ngưỡng mộ đến đây ra giá mấy lần, ông ấy đều không đồng ý bỏ những thứ yêu thích này.

Nhưng bây giờ ngay cả một cân gạo cũng không đổi được.

Đồ cổ thịnh thế, thời đại loạn lạc, lương thực thì cạn kiệt.

Ông ấy đi tìm hai người buôn, lúc mới bắt đầu còn đổi được ít đồ dùng nhưng không lâu sau, họ lại không lấy nữa.

Khó khăn lắm mới gặp được người đồng ý lấy lương thực đổi, ông ấy chỉ có thể nhịn nỗi đau cắt thịt, thậm chí trong mắt còn có vẻ bất an: "Nếu cô muốn thì tôi có thể giảm giá một chút."

Khương Ninh trầm ngâm: "Đổi bao nhiêu?"

Người đàn ông suy nghĩ mãi mới nói: "Một trăm cân gạo hoặc bột và thêm một trăm cân khoai tây được không?"

Cô và Hoắc Dực Thâm dự trữ không ít gạo và bột, ai biết có thể sống được bao lâu, lỡ như sống tới một trăm tuổi thì khả năng rất lớn là không đủ.

"Chỉ có thể đổi khoai tây."

Loại lương thực này không trồng được, nên Khương Ninh không muốn đổi.

Tuy không thể lấy đồ khác để đổi lại gạo và bột nhưng sau khi chịu lạnh cực hạn và nóng cực hạn, cho dù có bảo quản lương thực tốt thì có thể tốt đến mức nào được chứ?

Người đàn ông cắn răng nhượng bộ: "Ba trăm cân mỗi lượt."

Lần này quá huênh hoang, ông ấy sợ không có cơ hội mang về nhà, cũng sợ đối phương nổi ý xấu.

Khương Ninh cầu còn không được: "Được."

Trên đường về nhà, Hoắc Dực Thâm hỏi: "Tự thiếp làm cho không gian của em lớn hơn à?"

Chuyện cũng đã đến nước này rồi, Khương Ninh không giấu giếm nữa: "Vàng bạc, đồ bằng ngọc hoặc là mấy đồ cổ có linh khí linh tinh, sau khi nuốt bức tự thiếp vừa nãy xong thì không gian lại có thêm nhà vệ sinh."

"Em có muốn hỏi đám người xấu xí kia đổi tranh chữ thư pháp hay bảo vật bằng ngọc không?"

Khương Ninh lập tức hăng hái: "Không vội, em đã nghĩ ra cách để đổi đồ vật rồi."

Đồ vật không thể tái sinh, nếu không đến bước đường này thì cô cũng sẽ không lấy đi giao dịch dễ dàng như vậy.

Ngày hôm sau, hai đứa nhỏ vẫn được gửi nhờ bà Chung trông.

Khương Ninh theo Hoắc Dực Thâm tới chỗ đã hẹn, người đàn ông đến giao dịch đúng giờ.

Người đàn ông dẫn theo con dâu tới, lấy ra bảy bức tự thiếp đổi một trăm cân khoai tây.

Lượt cuối cùng là bức tranh và nghiên mực, tất cả đều là đồ sưu tầm thư pháp của các đời, lòng người đàn ông rỉ máu, cầm bức hàn mai lưu luyến không nỡ, ông ấy cảm thấy hồn mình bay đi mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận