Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 433 -

Chương 433 -

Mực là do Dương Kiệt đổi hơn cân khoai lang mới có được, vì chuyện này mà cậu ấy còn bị Dương Vĩ Dân trách mắng là lãng phí lương thực. Thật ra cậu ấy chỉ muốn ba mình có thể nếm được vị thịt trong ngày sinh nhật.

Vì sợ gây lãng phí nên tiếc rẻ lột bỏ lớp màng tím ngoài cùng của con mực, nhưng mà đã rửa sạch nhiều lần.

Hơn nữa, cậu ấy còn cố ý lân la mãi không cầm chén lên, chỉ để cho ba có thể ăn thêm hai miếng thịt.

Khương Ninh quan sát mực chiên, dùng đũa chọc miếng xúc tu mực: “Khô mực?”

“Đúng vậy, là một con mực lớn, một con nặng một cân, em cắt làm bốn phần rồi chiên.”

Một con khô mực một cân? Khương Ninh giật mình.

Mực nuôi sau khi phơi khô, thường ba bốn lạng đã rất lớn, còn mực tươi một lạng cũng đã coi là lớn rồi.

Lũ lụt đã tàn phá các trại chăn nuôi hải sản, mực tươi ở biển sẽ không bao giờ nặng đến thế, cho dù thỉnh thoảng có thì cũng đã sớm bị con người bắt. Sau khi lên bờ cũng chia thành ba bảy loại, những thứ tốt đều không thể đến tay những người sống sót bình thường được.

Dương Kiệt giải thích: “Không có, mực khô họ bán rất to, còn có con nặng hơn hai cân.”

Khương Ninh cau mày, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Cô nhớ Hoắc Dực Thâm có nói nhiệt độ quá nóng sẽ làm tan chảy sông băng ở hai cực, rất có thể virus viễn cổ sẽ xâm chiếm đại dương.

“Con mực ở đâu?”

Dương Kiệt vội vàng lấy số mực khô còn thừa lại trong bếp ra.

Khương Ninh há hốc mồm, con khô mực này… không chỉ lớn gấp mấy lần mấy con cô tích trữ trước đó, mà lớp màng tím trên xúc tu còn dày hơn.

Con mực có nhiều vết lồi trên thịt, chỉ là do sau khi phơi khô không thấy rõ ràng lắm, nhưng cẩn thận nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.

Sau khi ngửi thì chắc chắn là khô mực, nhưng mùi vị kém hơn nhiều so với những con cô tích trữ, mùi tanh cực kì nặng.

“Con mực này có vấn đề.” Vẻ mặt Khương Ninh nghiêm túc, nói: “Rửa dạ dày ngay.”

Không có ống rửa dạ dày nên phải liên tục đổ nước vào miệng Dương Vĩ Dân, rót đủ rồi thì sẽ tự nôn ra, sau đó tiếp tục.

Ban đầu Dương Vĩ Dân không muốn tin tưởng, nhưng Dương Kiệt sợ đến mức khóc lên, gần như quỳ xuống cầu xin ông ấy: “Ba, ba hãy nghe lời chị A Ninh. Mẹ đã đi rồi, nếu ba mà rời đi nữa, con phải làm sao bây giờ?”

Ở tuổi mười bảy mười tám, trải qua hai năm thiên tai, cậu ấy đã trở nên hiểu chuyện vô cùng, nhưng lúc này cậu ấy lại khóc như một đứa trẻ.

Dương Vĩ Dân không muốn rời xa con mình: “Đừng khóc, ba nghe lời con.”

Liều mạng uống nước, liều mạng nôn ra.

Dương Kiệt hoang mang lo sợ, cậu ấy chỉ muốn hôm nay cho ba ăn thịt vào ngày sinh nhật của ông ấy, sao lại làm hại ông ấy rồi?

Vẻ mặt Hà Thiên Minh nghiêm túc, nói: “Tiểu Khương, sao cháu lại nói con mực có vấn đề?”

Khương Ninh không giấu giếm, nói ra suy đoán của mình về virus viễn cổ.

Hà Thiên Minh kinh hãi, trong mười mấy năm qua, nhiệt độ không khí quả thực ngày càng cao, tốc độ tan chảy của băng ở hai cực ngày càng nhanh, mối lo ngại của các nhà khoa học về virus viễn cổ cũng thỉnh thoảng được đưa tin trên các phương tiện truyền thông.

Chỉ là người bình thường đều nghĩ rằng nó quá xa vời, xem qua cũng quên ngay.

Không ngờ rằng có một ngày chuyện đó thực sự đã xảy ra, hơn nữa nó lại xảy ra ở thời tận thế không có thuốc men này.

Dương Vĩ Dân bị cho uống nửa xô nước, đến mức muốn nôn cả mật ra.

Hà Thiên Minh quan tâm hỏi: “Ông Dương, ông cảm thấy thế nào?”

Dương Vĩ Dân không ngừng thở hổn hển, thân thể vẫn còn đau nhức, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều: “Tôi, tôi cũng không ăn nhiều lắm.”

Ăn được thịt không phải chuyện dễ dàng gì nên muốn để lại cho con trai ăn nhiều hơn một chút.

Ăn có mấy miếng thôi đã đau như thế này, nếu mà ăn hết thì nhà này có thể đã chết hết rồi.

Hà Thiên Minh sợ hãi đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Vùng duyên hải khác với ở nội địa và các tỉnh sản xuất ngũ cốc lớn, công nghiệp ở đây phát triển, nhưng vị trí địa lý lại không thích hợp xây dựng kho lúa chiến lược.

Kể từ lúc thiên tai đến giờ, sở dĩ rất nhiều người còn có thể có miếng ăn, đều là do ra biển kiếm.

Muối, hải sản, đồ biển…

Những thứ này đều bị nhiễm virus viễn cổ, những người sống sót sau này phải làm sao bây giờ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận