Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1188 -

Chương 1188 -

Thành phố Phượng đồng ý sáp nhập vào thành phố Hoa, mở rộng bản đồ của Hoa Hạ thì không thể nào tốt hơn. Nhưng nếu thành phố Phượng nhất quyết đòi độc lập, để Hoa Hạ bùng cháy thảo nguyên thì cũng không có hại gì, thậm chí thành phố Hoa cũng muốn giúp đỡ một phen.

Thế là Tham mưu Tư cùng với các chuyên gia về y học, công nghiệp, nông nghiệp đến đây với mục đích thương cảm cho thành phố Phượng, ai ngờ lại bị vả vào mặt.

Tuy rằng quy mô của thành phố Phượng nhỏ, nhưng cơ sở hạ tầng bên trong lại đầy đủ hoàn chỉnh hơn thành phố Hoa.

Theo thời gian, nó sẽ trở thành hòn ngọc của thời tận thế.

Thành phố Phượng nỗ lực như vậy, thành phố Hoa cũng không thể tụt lại phía sau.

Khương Ninh lặng lẽ ngồi xuống dự thính, dường như quay trở lại những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường trước khi thiên tai.

Mã Quang Niên giảng cũng không phức tạp, tất cả đều là về cứu trợ thiên tai và chữa bệnh sau thiên tai. Chẳng hạn như virus sương mù, ánh mặt trời màu máu, ô nhiễm nguồn nước, ký sinh trùng trong đất, cùng với nạn bướm đêm lần này.

Tan học buổi trưa, Khương Ninh đưa ông ấy trở lại nhà khách, đưa cho ông ấy một chén canh gà nóng hổi.

Sau khi tạm biệt, cô đến bộ quân đội đón Bạch Tuyết.

Bốn đứa nhóc đã gầy đi hẳn, triệu chứng dị ứng với phấn bướm cũng đã thuyên giảm nên bắt đầu khẩn trương huấn luyện.

Vì chúng mang gen sói nên muốn thuần phục chúng không phải việc dễ dàng.

Nhìn thấy Khương Ninh tới đây, bọn chúng đều lao tới, bỏ rơi cả huấn luyện viên.

“Gâu!”

“Gào…hú!”

Bọn chúng đều là động vật ăn thịt nhưng mà bọn nhóc này có quên mẹ ruột cũng sẽ không quên Khương Ninh.

Thức ăn ở đây không thể nào ngon như ở nhà, bốn đứa nhóc cũng gầy đi một ít, nhưng cơ thể lại săn chắc hơn.

Thức ăn đều là có định mức, Khương Ninh không thể tùy ý cho bọn chúng ăn, sau khi chơi đùa thỏa thích rồi thì đưa Bạch Tuyết rời đi.

Bạch Tuyết có chút luyến tiếc, quay đầu nhìn lại nhiều lần, sau đó có chút buồn bã.

Có lẽ đang nhớ đến Tam Bảo.

Trên thực tế, sói là động vật có tính bầy đàn, nhưng Bạch Tuyết đã khắc phục được bản năng xua đuổi Tam Bảo, việc này đương nhiên có mục đích sâu xa hơn.

Mỗi lần nó cùng với Khương Ninh leo lên sườn núi cao của vùng đất hoang, nó đều dừng lại nhìn về phương xa thật lâu cũng không hoàn hồn lại.

Cola sẽ luôn ở bên cạnh an ủi, chơi đùa với nó.

Khương Ninh đưa Bạch Tuyết đến nông trại, dọc đường nhận được rất nhiều sự quan tâm và thăm hỏi. Họ đều nhìn Khương Ninh bằng ánh mắt khác nhau, mang theo sự ngưỡng mộ và kính nể.

Có lẽ cũng không đủ chuẩn xác.

Càng giống như là thành kính, cái loại mang lại hy vọng.

Khương Ninh suy nghĩ, có lẽ cô thật sự sắp được thờ ở miếu.

Khi đến nông trường, nhìn từ xa đã thấy một bóng người cao lớn, bên cạnh là một bóng dáng xinh đẹp.

Tần Mục đến tìm Đậu Đậu à?

Đậu Đậu đang làm việc, Tần Mục giật lấy cái cuốc trong tay cô bé, dưới ánh nắng mặt trời làm việc cực kỳ chăm chỉ.

Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa, nụ cười của hai người vô cùng hồn nhiên, cũng động lòng người.

Chỉ cần nhìn hình dáng hai người thì cảm thấy thật xứng đôi.

Khương Ninh không có quấy rầy, chỉ là đứng nhìn từ xa, sau đó lại đến nơi khác làm việc.

Nhưng không lâu sau, Đậu Đậu lại tìm tới nói: “Chị dâu.”

Cô bé ngượng ngùng nói: “Đây, đây là Tần Mục, đi cùng với đoàn thành phố Hoa tới đây.”

Tần Mục đi theo đến đây, hàm răng trắng nõn cùng với làn da màu lúa mạch: “Chị dâu.”

Khương Ninh nhìn kỹ đánh giá cậu ấy ở khoảng cách gần, đúng là có phong thái của một người đàn ông, không còn vẻ yếu đuối như gà như lúc trước nữa.

“Tiểu Mục.” Cô mỉm cười chào hỏi, mở miệng trêu chọc: “Ba em gọi chị là em dâu, em lại gọi chị là chị dâu, như vậy chẳng phải là rối loạn bối phận rồi sao?”

Tần Mục bình tĩnh trả lời: “Chị dâu, Đậu Đậu và em xấp xỉ tuổi nhau, chị là chị dâu của cô ấy, em gọi theo chị dâu cũng không sai.”

Ừm, quả nhiên là di truyền, cũng mặt dày không thua kém ba cậu ấy.

Nhưng Đậu Đậu lại cảm thấy không được tự nhiên, khỏi khỏi liếc mắt nhìn cậu ấy một cái.

Khương Ninh không thèm tranh cãi với thanh niên miệng lưỡi: “Ba em có khỏe không?”

Tận thế chính là tàn khốc như thế, sống càng lâu thì càng ít bạn bè.

“Ba em ở thành phố Hoa làm nghề cũ, cuộc sống qua ngày cũng khá tốt.”

Cậu ấy kể một cách đại khái về những việc đã xảy ra sau khi chia tay ở khu biệt thự Tân Thành. Mặc dù Tần Xuyên cùng với anh em cấp dưới và gia đình rời khỏi thành phố Phượng trước khi đại quân rút lui, nhưng giữa đường lại gặp phải bão cát và mưa to liên tục.

Ly tán, bệnh tật và cái chết.

Cuộc hành trình hàng trăm cây số đầy rẫy khó khăn, rất nhiều lần suýt chút nữa mất mạng. Khi chật vật đến thành phố Gia, đội ngũ đã thiếu đi rất nhiều người.

Căn cứ Gia Thành ngư long hỗn tạp, Tần Xuyên đã âm thầm chịu đựng mọi sự sỉ nhục, làm lại tất cả từ đầu…

Bạn cần đăng nhập để bình luận