Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 945 -

Chương 945 -

Bây giờ trái đất là một quả bóng nước hình tròn, trôi tới trôi lui cũng là trôi theo vòng tròn, nếu như đủ may mắn thì không chừng một ngày nào đó họ có thể trôi về điểm xuất phát.

Khương Ninh uống trà sữa nóng: “Một đường hướng về phía bắc, không chừng một ngày nào đó lại tới Bắc Cực đấy, đến lúc đó là có thể nhìn thấy hải cẩu rồi.”

Hải cẩu sao? Đậu Đậu đã từng trông thấy nó trên tivi.

Cô bé có chút khao khát, mong chờ được nhìn thấy loài động vật ngốc nghếch, đáng yêu này.

Nhưng đồng thời cô bé cũng lo lắng rằng thiên tai tàn khốc như vậy, liệu thật sự có còn hải cẩu hay không?

Con người sống là phải có niềm tin, Khương Ninh cười nói: “Có lẽ là vẫn còn, nếu như may mắn thì còn có thể nhìn thấy được gấu Bắc Cực nữa cơ.”

Cuộc sống nơi tàu ngầm rất nhàm chán, thế nhưng ba người một chó đã điều chỉnh tâm trạng thật tốt, tập luyện, đọc sách, xem những thước phim.

Đậu Đậu lật xem sách dạy làm bánh, sau khi trải qua vài lần thất bại, cô bé cũng thành công nướng ra được mẻ bánh quy gấu nhỏ có vị chocolate, còn có cả vị matcha.

Thậm chí, cô bé còn nướng ra được một chú Cola nữa.

Cô bé đứng trước mặt Cola nhai rộp một cái cắn mất đầu con chó rồi cười xán lạn nói: “Ui, anh ơi, chị ơi, ngon thật đấy.”

Vì thế, hai ngày sau đó, chó con chẳng thèm để ý đến cô bé nữa.

Đậu Đậu phải liên tục xin lỗi rồi nướng mấy cái chân giò dỗ nó, chó con mới chịu làm hoà với cô bé.

Khương Ninh đang nghiên cứu y thuật, đặc biệt là trong mảng mát xa châm cứu, cô luôn thích lấy Hoắc Dực Thâm ra làm chuột bạch.

Tàu ngầm trôi dạt theo dòng hải lưu hơn một tháng.

Khương Ninh vừa mới ngủ dậy đã nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng kêu kinh ngạc của Đậu Đậu: “Tuyết rơi rồi, tuyết rơi trên biển kìa.”

Lúc này nhiệt độ trên biển đã xuống âm 20 độ, những bông tuyết trắng li ti từ trên không trung lần lượt rơi xuống, cuối cùng biến mất ở nơi mặt biển xanh thẳm.

Từ trước tới giờ, Khương Ninh chưa từng nhìn thấy tuyết rơi trên biển bao giờ, cô lập tức nổi hứng cho tàu ngầm nổi lên mặt biển.

Cô mặc đồ giữ nhiệt rồi khoác thêm áo khoác lông chồn, ra ngoài hít thở không khí.

Không khí rất lạnh, hít vào trong phổi rất khó chịu.

Khương Ninh vội vàng kéo áo giữ nhiệt ra làm khẩu trang, như vậy mới thoải mái hơn một chút.

Bông tuyết tới tấp rơi xuống, một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng rơi vào trong lòng biển rồi biến mất tăm.

Hoắc Dực Thâm đưa tay ra, lấy đi bông tuyết trên lông mi Khương Ninh, cười nói: “Lạnh không?”

“Không lạnh.”

Mấy người cùng với một con chó chơi trên mặt biển hơn hai tiếng đồng hồ, chụp ảnh, lấy than ra nướng khoai lang, thậm chí còn uống cà phê.

Càng đi về hướng bắc, tiết trời càng lạnh, bông tuyết càng lúc càng lớn.

Sau đó, mặt biển xuất hiện lớp băng mỏng.

Nếu như tiếp tục đi về hướng bắc, lớp băng càng lúc càng dày hơn thì tàu ngầm sẽ không có cơ hội để nổi lên.

Ba người một chó ngồi xuống bàn bạc xem là nên quay đầu rời đi hay là tiếp tục đi thử.

Khương Ninh thì không quan tâm lắm, dù sao đi tới đâu cũng đều là lang bạt cả.

Hoắc Dực Thâm cũng không quan tâm, chỉ cần có người nhà đi cùng là được.

Nhưng Đậu Đậu lại có chút mong đợi, cô bé hi vọng có thể trải qua một cuộc sống khác với trước kia.

“Anh ơi, chị ơi, nếu như lớp băng dày hơn thì có phải chúng ta có thể sống ở trên đó rồi không?”

Cô bé đã từng trải qua cực hàn, đặc biệt là cực hàn sau trận lũ lụt.

Lúc đó còn nhỏ, ấn tượng về khung cảnh khắp nơi đều là băng đã khắc sâu vào tâm trí cô bé.

Khương Ninh suy nghĩ: “Nếu như Bắc Cực đóng băng thêm một lần nữa thì theo lý mà nói, con người vẫn có thể sống được ở đó, nhưng mà môi trường để sinh tồn thì khắc nghiệt quá.”

Nhưng cô có không gian, ăn uống sinh hoạt không cần phải lo nghĩ, nếu trời lạnh giá thì họ sẽ mặc đồ giữ nhiệt.

Cực hàn âm mấy chục độ họ cũng đã trải qua rồi, nếu như nhiệt độ ở Bắc Cực không bất thường quá thì có lẽ họ có thể thử một chút.

So với việc phiêu lưu trên biển, Khương Ninh vẫn thích cảm giác được bước trên mặt đất hơn, cho dù nền đất có là lớp băng đi chăng nữa.

Chó con nhìn mà thích thú, nó cũng muốn được chạy nhảy.

Thế là toàn bộ phiếu bầu được thông qua, mọi người tiếp tục tiến về Bắc Cực.

Tàu ngầm đã không còn thích hợp nữa, Khương Ninh bèn lấy du thuyền ra.

Lúc này lớp băng trên mặt biển rất mỏng, du thuyền có thể tiến về phía trước một cách nhẹ nhàng mà không gặp vấn đề gì.

Lo rằng sẽ gặp phải chuyện gì bất trắc nên Hoắc Dực Thâm không dám lái quá nhanh.

Họ cũng không vội vàng, cứ thong thả đi thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận