Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1216 -

Chương 1216 -

Sau khi vui vẻ gặp lại, thấy Khương Ninh sống vui vẻ với các đội viên, Trịnh Vỹ Lệ không khỏi cảm thán, ngày xưa tầng mười tám ở cùng với nhau rất vui vẻ nhưng bây giờ khoảng cách ấy càng lúc càng xa.

Khương Ninh có đội viên mới, lúc nguy hiểm cũng có thể tin tưởng người ở sau lưng.

Mà mình thì loay hoay mãi, gặp không ít chuyện sinh tử, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người và người.

Cho dù thế nào, phía trước cũng là ánh sáng, bọn họ vẫn phải tiếp tục kiên trì.

Sau khi nhóm Khương Ninh rời đi, nhóm Đinh Kỳ cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng sắp xếp mọi người rút lui theo thứ tự.

Lúc tờ mờ sáng, bốn người ngồi vào xe bọc thép, nhanh chóng rút lui khỏi sa mạc.

Lại có thêm một lựa chọn nữa, không biết có phải mạo hiểm gì không.

Thành phố Phượng? Lúc Khương Ninh nhắc đến nó thì mắt họ sáng rỡ.

Đây là nơi đã từng nuôi dưỡng ba người lớn lên, bọn họ lại trở về quê hương sao?

Thứ có thể khiến A Ninh liều mạng bảo vệ, có lẽ thật sự là vườn địa đàng.

Trái tim của bốn người cũng hướng đến đây.

Bọn họ đã phiêu bạt hơn mười năm thiên tai, tất cả mọi người đều mệt mỏi, hy vọng có một bến cảng để bọn họ có thể nghỉ ngơi lấy sức, không sống vất vả như cái xác biết đi nữa.

Hai chiếc xe bọc thép chạy như điên trên sa mạc, khiến bụi cát tung bay.

Thùng lưu trữ chỉ cách mỏ dầu hơn trăm mét, mà dầu hỏa bị cháy khiến khói đen ngút trời, cứ như sợ bị bọn họ phát hiện và cảnh giác.

Bọn họ phải tăng thêm tốc độ, không thể khiến bọn chúng nhận ra được.

Đi được nửa đường, con chó đen tỉnh lại, điên cuồng sủa về phía mọi người.

Nếu không phải vì bị trói, bọn họ sợ rằng mình sẽ bị xé nát.

Khương Ninh không thèm phản ứng, lại xịt thuốc mê vào mặt nó.

Mọi người bật cười, chị Ninh thật quyết đoán.

Một đường bão táp, cuối cùng lúc mặt trời hơi hửng sáng một chút thì họ cũng đến.

Hoàng Mậu dùng ống nhòm để quan sát, phát hiện ở phía xa xuất hiện thùng lưu trữ.

Đám Đại bàng hói vẫn còn ở đó, hơn nữa còn xây dựng khu nghỉ ngơi để tránh gió, bên cạnh còn có dụng cụ mở rương.

Vì cách quá xa, hơn nữa tầm nhìn cũng không rõ lắm nên bọn họ không thấy rõ công cụ phá thùng là cái gì.

Khương Ninh cất xe bọc thép, mọi người lặng lẽ tiếp cận thùng lưu trữ.

Ngay khi họ sắp đến, không ngờ lính gác đêm lại đột nhiên tỉnh lại.

Gã ta mắc tè khó chịu, vội vàng đi giải quyết ở cách đó không xa.

Sau khi gã ta quan sát khắp nơi, vừa định về ngủ tiếp thì chợt phát hiện có gì đó đang chuyển động.

Gã ta vội vàng ẩn nấp, lấy ống nhòm ra cẩn thận quan sát.

Khắp nơi trống trải, dường như không có gì cả, chẳng lẽ do gã ta tưởng tượng?

Gã ta vỗ vỗ đầu, trở về ngủ tiếp.

Không ngờ lúc sắp ngủ, đột nhiên gã ta lại bị đột kích.

Trời ơi!

Có kẻ địch, thật sự có kẻ địch!

Gã ta vội vàng nhấn còi.

Nhóm Khương Ninh đã cẩn thận lắm rồi nhưng không ngờ phe kia lại ngốc như vậy.

Tiếng kèn chói tai vang lên.

Hoàng Mậu còn đang nghĩ có nên giở mánh cũ hay không thì đám Đại bàng hói đã nã súng.

Đạn bắn ra như không tốn tiền vậy.

May mà mấy người bọn họ có kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng tìm được chỗ ẩn nấp bảo vệ mình.

Bọn họ đều là lính đặc chủng, kỹ thuật bắn súng vô cùng tốt.

Hơn nữa, họ lại ở cách đó mấy trăm mét nên súng tự động của đám Đại bàng hói không quét đến được.

Nhưng Khương Ninh lại móc súng ra, cũng đưa cho Hoắc Dực Thâm một cái.

Nhóm Hoàng Mậu cũng có chuẩn bị, lúc xuất phát cậu ấy đã mang súng theo bên người.

Vì vậy, mỗi người cầm theo vũ khí mai phục chờ đợi thời cơ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận