Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 69 - Nhận nuôi một chú chó 1

Chương 69 - Nhận nuôi một chú chó 1

Nhận nuôi một chú chó 1

Tầm nhìn mờ mịt không thấy rõ, Khương Ninh lấy ống nhòm ra.

Cô chỉ thấy vài người đàn ông và phụ nữ đứng trên hai chiếc thuyền cao su, trên tay cầm xiên gỗ và côn sắt, liên tục đập về phía bệ cửa sổ kéo dài ra khỏi tầng lầu.

Một chú chó ướt sũng đứng trên bậu cửa sổ, nhe răng sủa điên cuồng với bọn họ.

“Nhanh lên, đánh chết nó đi, tối nay chúng ta sẽ có thịt ăn.”

Cả nam lẫn nữ đều có vẻ cực kỳ hưng phấn, không ngừng vung mạnh vũ khí trong tay, dù chú chó rất chật vật để né tránh nhưng nó vẫn không chịu thua, đối đầu một cách quyết liệt.

Thiên tai ập đến bất ngờ, tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị, toàn bộ lương thực đều bị nhấn chìm trong nước, không biết bao nhiêu người đang sống sờ sờ lại bị chết vì đói.

Hiện tại khi nhìn thấy một chú chó, cho dù nó có gầy trơ xương đi chăng nữa thì cũng có thể làm một bữa ăn no nê cho mọi người không phải sao?

Đây chính là thịt đó, ai mà không muốn chứ!

Đôi mắt của mỗi người như phát ra ánh sáng xanh, hận không thể ăn tươi nuốt sống nó.

Vốn dĩ Khương Ninh không muốn quan tâm đến nhưng trong nháy mắt nhìn thấy mặt của chú chó kia, toàn thân cô đều run lên.

Đó là Cola!

Tên này là do cô đặt.

Cola là chú chó bị chủ bỏ rơi, sau đó bị bán cho quán thịt chó, khi chuẩn bị bị ông chủ lò mổ làm thịt thì nó bất ngờ chống cự lại, cắn ông chủ đó rồi bỏ chạy.

Không có nơi nào để đi, nó lang thang khắp mấy khu loanh quanh làng đại học, thường xuyên đi lại ở các cửa hàng ăn vặt đối diện khu phố gần đó, nhưng nó cũng thường bị các chủ cửa hàng đuổi đi.

Khi đó Khương Ninh đang làm công việc bán thức ăn cho chó, mỗi lần gặp nó đều sẽ rải cho nó một ít đồ ăn hoặc là vài miếng giăm bông.

Sự khác biệt duy nhất giữa một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi với một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi đó là con người còn có cô nhi viện, còn những chú chó hoang nếu bị bắt được sẽ bị mang đi tiêu hủy.

Ban đầu nó rất cẩn thận dè dặt, rất chống cự lại sự tiếp cận của Khương Ninh, mỗi lần đều chờ cô đi xa rồi mới đến ăn đồ ăn.

Sau khi đã dần quen thuộc rồi, mặc dù nó vẫn có sự cảnh giác và phản kháng nhưng nó sẽ đứng ở sau góc cây rồi thò đầu ra lén nhìn cô.

Sau này khi cô thích Dương Vĩ Thông, dành toàn bộ thời gian vắt hết óc để tìm cách đến gần anh ta, đến cả công việc bán đồ ăn cho chó cô cũng không làm, càng đừng nói đến việc để ý đến Cola.

Đến khi gặp lại, đã là một thời điểm cực kỳ lạnh giá.

Khương Ninh không biết làm thế nào mà nó có thể sống sót được, tất cả lông trên người nó đã rụng gần hết, da nứt nẻ chảy đầy máu mủ, gầy gò đến mức chỉ còn lại bộ xương.

Nhưng cho dù như vậy, khi nhìn thấy cô bị mấy tên hung ác kia ức hiếp, nó vẫn bất chấp sự an toàn của bản thân mà lao lên, điên cuồng cắn xé bọn họ.

Nếu không phải nhờ nó xông đến đây, cây gậy bóng chày đó có thể đã đập vào đầu cô.

Vì để bảo vệ cô, Cola đang sống sờ sờ đã bị những cây gậy đó đánh chết, tận đến khi chết miệng của nó vẫn cắn chặt không hề buông cánh tay của người kia ra.

Cô thì còn sống nhưng nó lại bị đánh chết, sau đó bị nấu chín và ăn thịt.

Sau khi sống lại trở về, cô đã đi tìm quanh khu vực lân cận rất nhiều lần nhưng dù thế nào cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của nó.

Nghĩ lại thì thấy nực cười biết bao, cô mốc hết tim gan ra cho Dương Vĩ Thông, nhưng anh ta lại trơ mắt nhìn cô bị bọn quỷ dữ đánh chết.

Còn một chú chó hoang chỉ thỉnh thoảng được cô cho ăn lại dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ cô.

“Cola.”

Lại gặp nhau rồi, Khương Ninh bật khóc.

Không chút do dự, cô vội vàng khởi động chiếc thuyền tấn công lao tới, hét lên: “Cola!”

Chú chó chăn cừu kiên cường đứng trên bậu cửa sổ, khi nghe thấy giọng nói đó thì đôi mắt không khỏi sáng lên, vô thức nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

Chỉ một giây mất tập trung, nó bị đánh một gậy thật mạnh lên người, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Vừa quay đầu lại, nó đã nhảy về phía kẻ tấn công mình, bắt đầu cắn xé.

Chiếc thuyền cao su đong đưa dữ dội, Cola cắn vào người của kẻ tấn công, những người bên cạnh đến giúp đỡ, những chiếc gậy không ngừng giáng xuống.

Nó né phải né trái, nhảy trốn linh hoạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận