Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 565 -

Chương 565 -

“Ủa gì, tôi dám nói, là chị dám đòi luôn hả?”

Thấy cô chỉ về phía trực thăng, máu trong người cậu ba nhà họ Dung lập tức dồn hết lên não, kích động nói: “Tôi mà đòi đưa cho chị, ông cụ ở nhà không đánh tôi chết mới là lạ.”

Đây chính là thứ ông cụ Dung dùng rất nhiều vật tư và mạng lưới quan hệ mới lấy được.

Nếu là trước thiên tai, gã ta thua cuộc đưa một chiếc trực thăng cho cô cũng là chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ… Nói khó nghe thì, gã ta bây giờ ở trong mắt ông cụ cũng không bằng chiếc trực thăng, có đánh chết gã ta cũng không dám nói.

Khương Ninh lạnh lùng giễu cợt: “Nếu cậu không làm được thì cũng đừng chém gió nữa. Không lấy máy bay cũng được, nhưng nếu cậu tiếp tục quấy rầy tôi, đừng trách tôi không khách sáo.”

Khương Ninh nói xong, ngoắc tay với chó: “Cola, về đây.”

Cola nhả ra, thấy chó ngao Tây Tạng bị hù chết không dám phản kích, lúc này mới cảnh giác lui về bên cạnh Khương Ninh.

“Chị nói như vậy làm tôi tự ái quá.” Cậu ba nhà họ Dung tỏ vẻ không phục: “Trừ máy bay, chị muốn gì cũng được.”

Hình như con trai ngốc của địa chủ không hiểu tiếng người, Khương Ninh cũng hơi say rồi: “Được, vậy cậu tìm mấy bộ quần áo chống phóng xạ giúp tôi.”

“Không thành vấn đề... Ủa mà, chị muốn quần áo chống phóng xạ làm gì?”

Khương Ninh nhìn chằm chằm gã ta nhưng không nói lời nào.

Cậu ba nhà họ Dung không hỏi tiếp nữa: “Được rồi, chị chờ đó.”

Mặt mũi gì đó bị mất sạch rồi, gã ta cố nhịn cơn tức giận trong lòng, dắt chó ngao Tây Tạng xoay người rời đi.

Về đến nhà, gã ta trực tiếp đưa dây dắt chó cho quản gia: “Chú Quan, tối nay ăn thịt chó đi!”

“Cậu chủ, mặt cậu sao vậy?”

Còn sao nữa? Đều tại con chó vô dụng này làm hại.

Gã ta đá dép, thở phì phì ngồi ở trên ghế sô pha.

Vừa hay ông cụ Dung đi từ thư phòng tầng hai xuống, cậu ba Dung ngay cả mắt cũng không nhìn: "Ba, làm mấy bộ quần áo chống phóng xạ cho con."

Ông cụ Dung cau mày: “Con muốn quần áo chống phóng xạ làm gì?"

“Không phải con muốn, là người nhà số 50 muốn.”

Cây gậy trong tay ông cụ Dung bay đến: “Xem lời ba như gió thoảng qua tai hả? Thật sự con cho rằng ông đây không dám chặt chân con à, còn dám lui đến nhà số 50 nữa.”

Ở ngoài bị đánh, về nhà còn phải bị đánh.

“Ba tìm giúp con đi chứ có gì đâu.” Cậu ba nhà họ Dung rất buồn bực: “Ngay cả cục trưởng Lăng cũng che chở cho người nhà số 50, bối cảnh của bọn họ chắc chắn không đơn giản, cũng đâu phải vô duyên vô cớ mà bọn họ lại đòi quần áo chống phóng xạ đúng không?”

Không chừng sau này sẽ xảy ra động đất lần hai hay gì đó, tiết lộ cho trạm điện trung tâm ở duyên hải rồi.

“Ba, quần áo chống phóng xạ cũng không dễ làm, nếu ba yêu cầu, nhớ cũng giữ cho nhà chúng ta nữa nha.”

Ân huệ chỉ có vậy, nợ một lần là sẽ mỏng đi một lần, một lần duy nhất này thôi là được rồi.

Ông cụ Dung cau mày, quần áo chống phóng xạ mà thôi, hình như đối với nhà họ Dung cũng không có chỗ xấu nào, mà còn dò xét được nhà số 50.

“Mặt con bị sao vậy?”

“Không sao, đi bộ không để ý nên bị té thôi.”

“Con bao nhiêu tuổi rồi, tứ chi bắt đầu thoái hóa rồi à?”

Cậu ba nhà họ Dung muốn bùng nổ, trở về phòng để cứu lấy mặt mũi của mình.

Ông cụ Dung gọi hộ vệ trên lầu xuống, lúc này mới biết sự thận tại sao thằng con mình bị thương.

Thằng con ngu đần này càng chơi càng hăng, muốn đi tìm chết hay gì.

...

Khương Ninh không ngờ, mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu ba nhà họ Dung thật sự tìm quần áo chống phóng xạ đến.

Hơn nữa còn có ba bộ.

“Đáng tiếc không có đồ của chó, hay mình dựa vào khuôn cũ làm cho nó một cái.”

Khương Ninh đã nhờ Tần Xuyên đi tìm, đáng tiếc quần áo chống phóng xạ do chuyên ngành đặc thù nắm giữ, hắn ta cũng không thể làm dược.

Không ngờ nhà họ Dung có thể dễ dàng có được.

Cô kiểm tra cẩn thận, quần áo chống phóng xạ rất hoàn hảo.

Không thể không thừa nhận, cô có cái nhìn khác với cậu chủ này rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận