Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 688 -

Chương 688 -

Cô nhìn thẳng về phía trước, cố gắng không nhìn về hai bên đường, nhưng tầm mắt vẫn nhìn thấy trước cửa một căn nhà gỗ, có hai đứa bé hơn 10 tuổi, bọn chúng giẫm lên cái bàn rách nát, hai tay nâng cửa gỗ được gỡ ra để che mưa axit.

Không biết nâng bao lâu, tay chân cứng ngắc như đá, hai chân run rẩy kịch liệt, còn kiên trì được bao lâu thì không ai biết được.

Nhìn tuổi tác, cũng tầm bằng tuổi Đậu Đậu.

Khương Ninh hít sâu, tiếp tục đi về phía trước.

Bộ quần áo này dày nặng nên không thể ngồi xuống nghỉ ngơi, đi mệt rồi thì chỉ có thể đứng nghỉ, đến cơm trưa cũng không có cơ hội ăn.

Đường đi khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, đi tám tiếng mới đến chỗ giao nhau của hai thành phố, còn chưa đi được nửa đường nữa, mà lúc này trời đã gần tối.

Trời mưa nên tối nhanh hơn, chắc là phải tìm nơi qua đêm.

Khương Ninh nhìn xung quanh, định tìm nơi hẻo lánh nào đó để vào không gian.

Vừa đi vừa tìm, mất khoảng tầm nửa tiếng, nhìn thấy một căn nhà tranh lẻ loi ở nơi xa, nhìn mái nhà rách nát chắc là không còn người ở.

Cô vừa định vào, lờ mờ nhìn thấy con đường phía trước có người đi đến.

Bụi bẩn, nhìn không rõ lắm.

Cô cố ý dừng lại nghỉ ngơi, định chờ đối phương đi xa rồi mới vào nhà tranh.

Ai ngờ, đối phương càng ngày càng gần, cũng cùng mặc đồ bảo vệ sinh học.

Ấy, sao lại có chút giống quần áo của cô vậy nhỉ?

Hình như là một người đàn ông, trông rất cao lớn.

Trong lòng cô cảnh giác, cố tình đứng sang bên cạnh, ai ngờ đối phương vậy mà lại đi về hướng cô.

Khương Ninh ngạc nhiên, nhìn chằm chằm đối phương.

Cách mặt nạ, bốn mắt nhìn nhau.

Cô không ngờ, Hoắc Dực Thâm đội mưa axit đến tìm cô.

Nhìn nhau qua cơn mưa, không nỡ di chuyển tầm mắt.

Khương Ninh đi đến, Hoắc Dực Thâm giang hai cánh tay.

Hai người ôm chặt nhau trong mưa axit.

Khương Ninh ngẩng đầu hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Lo cho em."

Đi từ Thành phố Phượng đến đây, có thể thấy Hoắc Dực Thâm đã xuất phát từ rất sớm.

Lúc này trời sắp tối rồi, mặc quần áo bảo vệ đứng ở trong mưa axit không tiện nói chuyện, Khương Ninh chỉ chỉ nhà tranh.

Hoắc Dực Thâm kéo tay cô, hai người đi đến nhà tranh cách đó không xa.

Nhà tranh rất cũ kỹ, bên trong chỉ có hai cái bàn nát bị mất chân, rách nát đến mức cảm tưởng như gạch xi măng lúc nào cũng có khả năng bị sập vậy.

Sau khi xác nhận xung quanh không có người, Khương Ninh cùng Hoắc Dực Thâm đi vào không gian.

Lấy nước sạch rửa quần áo bảo vệ, sau đó cẩn thận từng chút một cởi ra, tự do hít thở không khí trong không gian, cảm thấy cả người như đang sống lại.

Thấy mặt cô bị mặt nạ hô hấp ép chặt toàn dấu ấn, Hoắc Dực Thâm đưa tay xoa mặt cô hỏi: "Đau không?"

Khương Ninh mở miệng trêu đùa: "Thấy anh là hết đau rồi."

Hoắc Dực Thâm cười, ôm cô vào lòng.

Khương Ninh quan tâm hỏi: "Hai đứa nhóc không bị dính mưa axit chứ?"

"Không."

Lúc đó vừa hay anh đang trong ca trực, cũng may lúc đầu không phải mưa axit.

Người trong khu nhà cũng may, trời mưa thì vội vã ai về nhà đấy, không ngờ mưa axit thật sự đến nhanh như vậy.

Mệt đến khó chịu, tay chân cũng tê luôn.

Hai người ăn bừa cái gì đó lấp đầy bụng, tạm thời nghỉ ngơi một chút thong thả lấy lại sức, Khương Ninh vào phòng tắm ngâm nước nóng, ai ngờ Hoắc Dực Thâm cũng vào theo.

Khoảng thời gian này hai người bận rộn đến mức chân không chạm đất, cho dù Hoắc Dực Thâm thi thoảng vẫn dẫn hai đứa đến, hai người vẫn không có cơ hội giao lưu riêng với nhau.

Hoắc Dực Thâm bóp vai với eo giúp cô: "Rất mệt?"

"Ừm, nhưng rất yên tâm." Lâu rồi chưa liều như vậy, nhưng cũng học được rất nhiều tri thức mà không thể nào có trong sách vở với video.

Tri thức là vốn liếng để sống sót, cô không thể so sánh được với những người có tiếng trong giới y học như viện sĩ Lý hoặc Mã Quang Niên, nhưng Khương Ninh đã học hết những thứ có thể học được, cùng với sự tích luỹ của tri thức thì cho dù là tầm nhìn hay là lòng tự tin cũng đều được nâng cao hơn rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận