Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1178 -

Chương 1178 -

Bệnh viện cũng có vấn đề nhưng bọn họ phản ứng rất nhanh, tố chất tâm lý cũng tốt hơn nên nhanh chóng đưa ra biện pháp đối phó.

Dựa theo tiếng cảnh báo của radio, những người sống sót yêu cầu đóng cửa ra vào và cửa sổ, tạm thời không ra ngoài trong thời gian này, nếu có triệu chứng dị ứng do trúng độc thì có thể rửa mắt bằng nước sạch.

Nếu cơ thể không chịu đựng được cần phải tìm cách chữa trị kịp thời nhưng khi ra ngoài phải có biện pháp bảo hộ phù hợp.

Bệnh viện yêu cầu tất cả nhân viên y tế phải đến làm việc ngay lập tức.

Triệu chứng dị ứng của Thư Tuyết Tình vẫn chưa khỏi, tròng mắt của bà ấy còn sưng đỏ khó chịu, phần da tiếp xúc với không khí cũng bị nổi mẩn đỏ khắp nơi.

Nhưng vì được xử lý kịp thời nên bà ấy vẫn có thể chịu đựng được.

Bà ấy lo lắng hỏi: “Anh Cố, sức khỏe của anh thế nào rồi?”

Cơ thể của Cố Đình Lâm vẫn còn cảm giác không khỏe nhưng đã đỡ hơn rồi: "Anh không sao, em về bệnh viện cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt."

"Được rồi, nếu anh thấy không khỏe thì phải đến bệnh viện kịp thời, đừng có chịu đựng không nói cho ai đó."

Khương Ninh lo bà ấy không chống cự được nên đã tiêm thêm một mũi thuốc chống dị ứng cho bà ấy.

Nạn bướm đêm chỉ diễn ra trong một đêm đã khiến căn cứ rơi vào hỗn loạn.

Bột phấn độc của bướm đêm xâm nhập vào mắt hoặc đường hô hấp, gây ho và khó thở, tức ngực, buồn nôn, thậm chí trường hợp nghiêm trọng còn bị chảy máu trong mắt.

Đi ra khỏi nhà mới biết bên ngoài đã là địa ngục trần gian.

Nhiều người bịt miệng, bịt mũi đi đến bệnh viện nhưng mới đi được nửa đường đã giãy giụa rồi gục xuống, bọn họ thở dốc, ánh mắt mờ mịt và không nhìn thấy gì, miệng còn liên tục kêu rên...

"Cứu mạng, cứu... mạng..."

Những âm thanh liên tiếp vang lên, tầm mắt mờ dần, bọn họ mò mẫm lung tung, bắt được ai thì không buông tay.

Có kẻ to gan che mặt đi ra ngoài cướp bóc, đột nhập vào nhà rồi cướp tài sản của những người bị trúng độc.

Bộ quân đội và cảnh sát cũng phản ứng nhanh chóng, bọn họ đeo mặt nạ phòng độc để duy trì trật tự.

Người bệnh được đưa đến bệnh viện, những kẻ trộm thì bị đưa đến cục cảnh sát nhưng đi được nửa đường lại phải đưa đi bệnh viện.

Chỉ trong thời gian ngắn, bệnh viện đã quá tải.

Khương Ninh cũng không nhàn rỗi, cô dẫn hai vợ chồng chó sói qua nhà bên cạnh: “Ở đây với ông ngoại nha, không được ra khỏi nhà nửa bước đấy, có việc gì thì đến nông trường tìm chị nhé. "

Cố Đình Lâm dở khóc dở cười: "Ba không sao, lát nữa ba sẽ đến bộ quân đội."

Không ngờ nạn bướm đêm lại đột ngột xảy ra, Tham mưu Tư và đồng đội của ông ấy cũng bị thương.

Nhóm người này đều là lãnh đạo cấp cao của bộ quân đội thành phố Hoa hoặc là chuyên gia kỹ thuật nên không thể xảy ra chuyện gì được.

Ông đã gọi nhân viên y tế nhanh chóng đến đó.

Nhưng nhanh thì cũng có ích gì? Mấu chốt nhất là thuốc.

Trong một năm này, căn cứ đã tích trữ một số cây thuốc Bắc ở các khu vực trồng trọt ở bệnh viện và nông trường nhưng cũng không nhiều.

Nạn bướm đêm quy mô lớn bất ngờ bùng phát nên khó tránh khỏi tình trạng thiếu thuốc.

Không kịp trở tay.

“Bệnh viện thiếu thuốc, ba đến đó cũng vô ích thôi.”

Khương Ninh nhớ Tham mưu Tư dường như có vấn đề về tim, đúng là khó xử lý thật.

“Để con qua đó xem thử.” Cô cũng lờ mờ nhận ra chuyến thăm của họ có liên quan đến cô.

Cố Đình Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Chú ý an toàn."

Vì vậy Khương Ninh đi nhà khách, Hoắc Dực Thâm tới nông trường.

Bướm đêm quá nhiều, nguồn nước có thể đã bị ô nhiễm, Khương Ninh đưa cho anh vài thùng nước tinh khiết lớn trong không gian và nước muối sinh lý thu thập được ở căn cứ liên hợp.

Có rất nhiều công nhân trong trại chăn nuôi và nông trường, bọn họ cố gắng bảo đảm tính mạng của mọi người.

Hai người chia nhau ra hành động.

Khương Ninh vội vàng tìm tới nhà khách, quả nhiên có rất nhiều người bị trúng độc.

Một số bị nôn mửa và tiêu chảy, một số thì bị chảy nước mắt liên tục, một số khác bị trầy xước da và chảy máu.

Bệnh viện cử hai nhân viên y tế đến rửa mắt cho mọi người bằng đun sôi để nguội rồi dùng thuốc Bắc xông lại.

Có quá nhiều bệnh nhân nhưng nhân viên y tế lại ít, đâu đâu cũng có tiếng gào khóc.

Khương Ninh tìm một lúc cũng không thấy đám người Tham mưu Tư, Tưởng Quan Sơn.

Cô hỏi thăm thì được biết bọn họ đã sớm đưa đoàn chuyên gia đi thăm căn cứ Phượng Thành từ sớm, đến giờ vẫn chưa về.

Đầu óc Khương Ninh quay như chong chóng, mấy người Tham mưu Tư đi thăm chỗ nào của thành phố Phượng mà vội vàng đến vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận