Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1136 -

Chương 1136 -

Hoắc Dực Thâm mỉm cười: “Phó đội trưởng Hứa đã nói cần hai máy, máy tính cũng cần hai máy.”

Nhờ bọn họ ra biển một chuyến mà căn cứ đã phát triển vượt bậc.

Vải vóc, hạt giống, hệ thống lọc nước, máy đào, có thể tạo được rất nhiều việc làm.

Mà mấy cái thùng lưu trữ này cũng rất tốt, đa số đều là những thứ mà căn cứ cần, chắc Hà Thiên Minh đang ngủ cũng sẽ cười đến tỉnh.

Năng suất việc làm tăng lên, thành tích cũng nhờ đó mà tăng lên.

Tâm tình của Khương Ninh cũng không tệ: “Đã được thưởng gì chưa?”

Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Thưởng rồi, vật tư mang về lần này rất có giá trị, anh được thăng lên ba cấp, bởi vì cấp bậc của Hứa Khai Thái khá cao nên tiêu chuẩn kiểm tra khác nhau. Lần sau, nếu như có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, thì có thể được tăng lên một cấp, toàn bộ đội viên cũng sẽ tăng lên một cấp.”

Khương Ninh bĩu môi: “Em mới tăng lên một cấp, không ổn chút nào.”

Hoắc Dực Thâm ôm cô vào trong ngực: “Vậy, hay anh xin cho em nhé?”

Khương Ninh lườm anh, Cố Đình Lâm đã sắp xếp cho anh rồi, tất nhiên ông cũng đã suy tính kỹ càng, bảo vệ cho cô thật tốt.

Cô nhẹ nhàng ôm anh: “Con đường này vô cùng nguy hiểm, anh có tự tin không?”

“Có.” Hoắc Dực Thâm tựa cằm lên đầu cô: “A Ninh, anh muốn chống đỡ bầu trời này, để cả đời em và Đậu Đậu cũng có thể sống an ổn, không bị lừa gạt.”

Anh không sợ khó khăn, nhưng lại sợ cô chịu khổ.

Chuyện trục vớt đồ rất nguy hiểm, chờ đến khi hoàn thành xong kế hoạch này thì sau này cô còn phải đến bệnh viện.

So với anh, cô còn bận rộn hơn.

Theo lời người xưa nói, tuy bỏ ra quá nhiều nhưng nhận lại chẳng được bao nhiêu.

Ít nhất bên ngoài là như vậy.

Nói về chuyện thùng lưu trữ xong, còn có một chuyện bất ngờ khác.

Phần thưởng của quân đội rất lớn, lấy được thùng lưu trữ trở về thì không nói, nhưng những vật tư được vớt được khác thì sẽ được chia năm mươi phần trăm.

Nói cách khác, cho dù là vải vóc hay tảo biển, mười bốn người cũng có thể được chia một nửa.

Vải vóc rất quý, quân đội đề nghị đội viên chỉ giữ lại đủ dùng, những thứ khác có thể đổi thành điểm tích lũy để dùng.

Khương Ninh có vật tư phong phú nên không lạ gì, nhưng các đội viên khác lại vô cùng vui vẻ.

Bọn họ đã được du lịch miễn phí thì thôi, lúc về còn có thể phất lên chỉ trong một đêm.

Bọn họ đồng ý trao đổi, đến lúc đó có thể tích góp đổi phòng.

“Nhóm Hoàng Mậu hỏi khi nào thì em rảnh, bọn họ muốn mời chúng ta ăn cơm.”

Đi theo hai người có thịt ăn, đây là cơ hội để thu phục lòng người, sao Khương Ninh lại không đồng ý: “Bọn họ còn ở trên biển à?”

“Hoàn cảnh sống ở trên tàu rất tốt, tạm thời bọn họ còn chưa muốn lên bờ, còn đang bận cải tạo thùng container thành nhà.”

Đi ra ngoài một chuyến đã khiến Khương Ninh mệt rồi, dù sao cũng không cần thực hiện nhiệm vụ ngay, cứ nghỉ ngơi mấy ngày rồi tính tiếp.

Lúc này cô còn chưa biết, bởi vì chuyện mò vớt lần này, từ trên xuống dưới căn cứ đã sắp bùng nổ.

Bọn họ tìm khắp mọi ngóc ngách của lục địa rồi lại không tìm được gì cả.

Thế nhưng, tiểu đội đặc biệt này chỉ đi ra ngoài một chuyến mà đã mang nhiều vật tư quý giá như vậy.

Mọi người lập tức điên cuồng đến đại dương, muốn tìm được gì đó ở dưới biển.

Không chỉ những người sống sót bình thường, ngay cả những nhân vật cấp cao cũng có suy nghĩ như vậy.

Cái gì căn cứ cũng thiếu mà đại dương lại lớn như vậy, chắc hẳn ở dưới đó không chỉ có thùng lưu trữ thôi.

Có thể còn có vật tư nào khác nhỉ?

Có người đồng ý thì cũng có người phản đối.

Vu Trường Chinh là người đầu tiên không đồng ý: “Đại dương quá nguy hiểm, hai mươi sáu thùng container vẫn hoàn hảo không hao tổn gì đã là niềm vui bất ngờ. Hơn nữa, tiểu đội trục vớt cũng có hạn, việc cần làm là nhanh chóng tìm được thùng lưu trữ, chứ không phải là thả con tôm bắt con tép như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận