Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 919 -

Chương 919 -

Khương Ninh chỉ tới bệnh viện hai lần nên hai người cũng chưa từng gặp mặt.

Khi hành tinh nhỏ kia va vào trái đất, Mã Quang Niên được bố trí lên tàu vận chuyển, lênh đênh trên biển sóng gió suốt mấy tháng trời. Ngày hôm qua, ông ấy mới đến Ngôi Nhà Mới an toàn.

Ông ấy không hề nghỉ ngơi mà chủ động xin đến làm việc ở bệnh viện.

Nghĩ đến ông Lý hiền lành, ôn hòa kia Khương Ninh không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng đồng thời cũng khâm phục đức tin không lay chuyển của Mã Quang Niên.

“Thầy ơi, em cũng từ căn cứ quân sự đến đây.” Cô mở ba lô lấy ra một túi đường viên và một hộp trà: “Lúc ấy may mắn tìm được mẻ kim loại hiếm nên em đổi tàu ngầm rồi quay lại mang vật tư trong nhà đi nên vẫn còn nguyên. Hai món này thấy cầm lấy trước, hôm nào em lại mang chút lương thực qua. Sức khỏe của thầy yếu quá, phải nhanh bồi bổ một chút thì mới có thể làm việc năng suất được.”

Đồ vật quá quý giá, Mã Quang Niên cũng không muốn nhận.

“Thầy ơi, so kiến thức thầy dạy cho em thì chút đồ này có là gì đâu.”

Khương Ninh cứ khăng khăng: “Căn cứ đang từng bước phát triển, tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn, thầy không thể để sức khỏe mình sa sút đi được.”

Lòng tốt khó từ chối nên Mã Quang Niên không còn cách nào khác đành phải nhận lấy.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa, bấy giờ Khương Ninh mới rời khỏi bệnh viện.

Nếu muốn đến bến tàu thì phải đi qua Viện Nghiên cứu Khoa học, chỉ thấy trước cửa là những người sống sót đến xin việc xếp thành hàng dài.

Hỏi thăm mới biết được, Viện Nghiên cứu Khoa học đang chuẩn bị thành lập một nhà máy sản xuất thực phẩm. Bây giờ họ đang tuyển dụng một đợt công nhân tay chân nhanh nhẹn cho khâu giết mổ, chế biến cá đù vàng và loại bỏ tuyến độc trong cơ thể chúng.

Do yêu cầu sản xuất cao và phải mặc quần áo bảo hộ để tránh bị thương bởi cá đù vàng, cho nên mức lương cao hơn rất nhiều lần so với công nhân bình thường.

“Tuyển tôi này, trước khi có thiên tai tôi đã làm cá ở Đại Nhuận Phát 10 năm rồi, dù có nhắm mắt cũng có thể phi lê cá được.”

“Tổ tiên nhà tôi ba đời đều làm cá, đảm bảo nhuần nhuyễn đến độ khắc hoa trên xương cá cũng được luôn.”

Cạnh tranh rất kịch liệt, bây giờ suýt nữa là họ đã gây gổ đánh nhau, làm người phỏng vấn sợ hãi bỏ chạy.

Cách giờ phà tan làm vẫn còn sớm, Khương Ninh bèn đến trung tâm giao dịch vật tư tham quan.

Ngoài muối biển, họ còn bán cả chả cá.

Chả cá là sản phẩm mới, mới được ra mắt nên được giảm giá. Một người sống sót bình thường có thể mua được nửa cân với giá một ngày lương.

Nếu sau này sản xuất hàng loạt thì sẽ ngày càng rẻ hơn.

Có thể thấy, mục tiêu hiện tại của căn cứ là cuộc sống của người dân, sản phẩm tung ra không phải vì lợi nhuận mà vì mạng sống của những người sống sót.

Khương Ninh tới quá muộn nên chả cá đã bị họ tranh nhau mua hết sạch.

Tuy nhiên, khi tin tức cá biến dị có thể ăn được lan truyền, mọi người trong căn cứ đều rất phấn khích. Thậm chí, nụ cười trên mặt người phục vụ cũng trở nên rạng rỡ hơn.

“Hôm qua tôi đã thử món chả cá mua về, tuy mùi vị cũng bình thường nhưng ăn xong thì thấy chẳng làm sao cả, hôm nay tỉnh dậy thấy có sức hơn hẳn.”

“Chứ còn gì nữa, bao nhiêu năm không được ăn thịt rồi, cơ thể được bổ sung dinh dưỡng thì tất nhiên là thoải mái.”

“Hy vọng tương lai sẽ có nhiều thứ ăn có thể được hơn nữa, còn có thể giống như hồi chưa có thiên tai, mọi người thoải mái ngồi lại với nhau ăn bữa lẩu.”

“Khỏi phải nói, đừng nhìn tiền lương của chúng tôi không cao, nhưng phúc lợi khá tốt, nghe nói mấy ngày nữa còn được phát rau xanh.”

Sau khi rời khỏi trung tâm giao dịch vật tư, Khương Ninh cũng không tới bến tàu, mà đến trung tâm dịch vụ hành chính để tìm Tưởng Quan Sơn.

Khi biết cô đến, Tưởng Quan Sơn vội vàng chào hỏi: "Đồng chí Khương, cô nghĩ thế nào?"

Khương Ninh không do dự thêm nữa: “Tôi đồng ý gia nhập.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận