Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 608 -

Chương 608 -

Khương Ninh ở nhà nghỉ ngơi, tin này là do Tần Xuyên báo cho.

“Gã ta đúng là muốn chết rồi, không nói gì đã lái xe đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có một người về.”

Lúc này Khương Ninh mới biết, cậu ba nhà họ Dung vốn đang thực hiện nhiệm vụ, không biết tại sao lại lái xe cùng bá tổng ra ngoài.

Cuối cùng chỉ có một mình bá tổng trở về, trên người bị đâm mấy nhát, một cánh tay bị cắt đứt.

Còn có một phong thư uy hiếp, nói nếu báo cảnh sát thì sẽ giết con tin.

Ông cụ Dung đã sống quá lâu rồi, biết rõ nếu im lặng giao tiền chuộc, con trai mới thật sự không về được.

Lý do tại sao lại đi ra ngoài, tạm thời vẫn chưa biết, nhưng cục trưởng Lăng cũng đã dẫn cảnh sát đến rồi.

Giấy không gói được lửa, tin tức được lan truyền rất nhanh.

Cậu ba nhà họ Dung bị liên lụy, đột nhiên bá tổng nhận được tin tức của Vũ Đồng, gã ta yêu vào mất khôn nên không thèm để ý xung quanh đã muốn ra ngoài tìm, nhưng cậu ba nhà họ Dung vẫn rất tốt với người anh họ này, nghĩ gã ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm, vì vậy muốn đi cùng gã.

Sợ nếu ông cụ biết sẽ ngăn cản, bọn họ cũng không nói với hộ vệ, lén lái xe ra ngoài.

Tần Xuyên liên tục lắc đầu: “Cô nói xem hai người này có phải bị ngu không, bây giờ đã là tận thế rồi, bọn họ nghĩ đây là trò chơi, thấy mạng mình tốt quá sao?”

Quân đội, cảnh sát, dân chúng cùng nhau chấp pháp, đám bạo động bình thường đều ẩn trốn, hơn nữa đêm vô tận đã trôi qua được một năm, cho dù người sống sót có trữ chút lương thực thì cũng sắp dùng hết cả rồi.

Mới ra ngoài đã bị đánh cướp, không những cướp không được bao nhiêu vật tư, còn đối mặt với nguy hiểm rất lớn.

Cho nên, đa số đám bạo động có ý muốn nghỉ ngơi.

Nhưng xã hội đen không nghỉ ngơi, hơn nữa còn nhìn chằm chằm đám dê béo.

Làm thịt cả nhà họ Dung, đời này cũng không hối tiếc.

Khương Ninh cũng cạn lời, đúng là bá tổng không chết, tận thế sẽ không ngừng!

Não cũng để cho chó ăn luôn.

Một người bị gãy cả hai chân, bị bỏ đói nửa tháng gầy thành tờ giấy, bị bão cuốn đi thì khả năng còn sống được bao nhiêu?

Cho dù lúc ấy có thể may mắn sống sót, nhưng vẫn có thể chịu được năm năm thiên tai sao?

Haiz, con người bình thường thật sự không hiểu được trong đầu bá tổng nghĩ gì.

Biết rõ là một cái hố, nhưng cứ cố nhảy vào bên trong, dày vò mình đến chết không nói, còn hại cả thằng con trai ngốc của địa chủ.

Buổi tối tắt đèn nằm trên giường, Khương Ninh không buồn ngủ nên thật sự rất chán, không khỏi tò mò nói: “Anh nói xem, rốt cuộc là ai đã bắt cóc cậu ba nhà họ Dung?”

Hoắc Dực Thâm bình tĩnh nói: “Chắc là người bên mình.”

Người bên mình? Khương Ninh suy nghĩ đến điều gì đó: “Ý anh là nhà họ Dung có nội gián?”

Người nhà họ Dung thì không thể, nhưng rất có thể là người giúp việc hoặc hộ vệ.

Biết anh giỏi chuyện này, Khương Ninh lại chọt chọt anh: “Anh nói thử đi.”

“Mười ngàn cân lương thực, năm ngàn cân thịt, những thứ này thì không cần phải nhắc đến, nhà họ Dung chắc chắn lấy được, điểm đáng ngờ lại năm mươi khẩu súng.”

Đây là vật cấm của quốc gia, người bình thường muốn có súng còn khó hơn lên trời, dù tận thế thiên tai trật tự có rối loạn thật, người giàu có đường dây lấy súng, cũng không thể có được nhiều như vậy.

Một gia đình có một hai khẩu súng đã là hay lắm rồi, dù nhà họ Dung có giàu nhất, nhưng ở trong mắt người ngoài có mười mấy hai mươi cây đã là ghê gớm lắm rồi.

Nhưng tên bắt cóc lại đòi năm mươi cây, như vậy trong đó có điều mờ ám.

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Có lẽ là đối phương đòi hỏi nhiều, nhà họ Dung có thể làm được.”

“Nếu là đòi hỏi nhiều, bọn họ hoàn toàn có thể đòi mấy chục ngàn cân lương thực, anh tin ông cụ Dung cũng có thể lấy được. Nhưng lương thực không dễ vận chuyển, lấy quá nhiều rất dễ bị lộ, nên đòi lấy súng sẽ thực tế hơn.”

Hoắc Dực Thâm phân tích: “Em đừng quên, người thương của bá tổng đã bị bão thổi bay năm năm. Giam người khác là phạm pháp, nếu không phải là người ở bên cạnh gã, thật sự không thể biết được gã sẽ để ý đến người phụ nữ kia như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận