Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 314 -

Chương 314 -

Đi theo cô và anh Thâm không sai được, hai người tiếp tục đến bãi đỗ xe làm trợ thủ.

Buổi tối, Hoắc Dực Thâm người đầy mùi hôi, suýt nữa làm Khương Ninh nôn mửa.

Cô vội vàng lấy từ trong không gian ra hai bồn tắm chứa đầy nước, giục anh vào phòng vệ sinh tắm rửa: "Thối chết đi được."

Đúng vậy, từ khi trở về từ xưởng gốm sứ, Hoắc Dực Thâm đều tắm ở 1802.

Một lần tắm gội, một lần xả, tắm sạch sẽ từ đầu đến chân.

Đợi đến khi anh lau tóc đi ra, Khương Ninh mang sâm bổ lượng đã ướp lạnh để lên bàn: "Xe sửa thế nào rồi?"

"Xe của anh có thể sửa được." Hoắc Dực Thâm thỏa mãn ăn sâm bổ lượng cô nấu: "Những chiếc khác phải xem tình hình, linh kiện hỏng rất nhiều, chỉ có thể tháo của những chiếc xe khác, chúng ta bí mật bổ sung thêm một số linh kiện, xem sau này có thể lắp ghép thành xe được không."

Khương Ninh thấy vất vả quá: "Đợi xe của anh sửa xong, sửa một chiếc cho Trương Siêu là được."

Ra ngoài tháo xe phế liệu tìm linh kiện, ngoài việc phải đề phòng những người sống sót khác, còn phải phòng ngừa say nắng, bệnh sốc nhiệt khủng khiếp nhất.

Mỗi ngày đều có người bị nhiễm bệnh, với điều kiện y tế hiện tại, ngay cả thần tiên cũng không cứu được.

Trong không gian có bốn chiếc xe, nếu không có tình huống đặc biệt, đừng nói mỗi người một chiếc, chiếc còn thừa còn có thể cho chó lái.

Hoắc Dực Thâm có suy nghĩ khác: "Xe em lấy về mới quá, lái ra ngoài thu hút nhiều sự chú ý, không phải là chuyện tốt."

Đám Trương Siêu muốn rời đi, đến lúc đó tầng 18 chỉ còn lại anh và Khương Ninh, bình thường người sống sót có lẽ không dám gây sự, nhưng những thế lực đen tối kia thì sao?

Thói đời chỉ khiến chúng trở nên ngày càng tàn bạo, còn đâu nhân nghĩa đạo đức.

Mạng người như kiến, bằng mọi giá chúng sẽ phải có được thứ mình muốn.

Hoắc Dực Thâm tính toán: "Chờ anh sửa xong xe mình, đến lúc đó anh sẽ tìm một chiếc xe tải cũ, thuận tiện cho chúng ta ra ngoài hoặc vận chuyển đồ đạc."

Khương Ninh không có ý kiến: "Được."

Nói xong, cô đề cập đến việc chuẩn bị hàng cho 1803.

Vật tư của hai người được hợp nhất lại với nhau, cùng nhau thu thập rất nhiều vật tư, không thể không bàn bạc được.

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút, "Ra ngoài đổi trước, đổi không được mà chúng ta lại có dư thì chuyển một ít cho họ."

Anh phải đảm bảo bảo vệ được những người mình quan tâm nhất trước, những người khác chỉ có thể giúp đỡ khi có khả năng.

Khương Ninh cũng nghĩ vậy: "Ngày mai em sẽ ra đi dạo, tìm hiểu tình hình rồi nói sau."

Đi sớm về sớm, kết quả đến cửa hàng bách hóa mới biết, phố giao dịch không chỉ đóng cửa, mà còn chuyển địa điểm.

Chuyển đến quảng trường nhân dân, hơn nữa còn mở cửa vào buổi tối.

Không còn cách nào khác, thời tiết quá nóng, người dân chỉ có thể ra ngoài hoạt động vào buổi tối.

Khương Ninh quay người rời đi, ai ngờ lại nghe thấy tiếng gọi phía sau: "Chị gái?"

A, tên xấu xí này đúng là tận tâm thật, làm việc liên tục như thế cũng không khiến hắn ta bận rộn thêm tí nào.

Hắn ta cạo trọc đầu, thân thể vốn gầy gò thấp bé, mặc quần đùi T ngắn càng giống khỉ hơn.

"Chị gái, đúng là chị rồi." Tên xấu xí rất vui vẻ: " Tôi còn tưởng nhận lầm người, lần này tới dùng gì?"

Không hổ là đầu cơ trục lợi, vừa mở miệng là muốn mời chào làm ăn.

Khương Ninh cũng không khách khí, đưa danh sách đã liệt kê trước qua: "Có thể tìm đủ không?”

Tên xấu xí nhìn danh sách, lông mày nhíu lại: "Chị, chị biết tin tức phải không?”

Chuyện tháp nước hồi trước khiến lão đại lại đánh hắn một trận, nhớ tới sọ não còn đau.

"Tin tức gì? "Khương Ninh trợn trắng mắt: "Có làm ăn hay không, không làm thì đi."

"Làm, đương nhiên làm rồi. " Tên xấu xí niềm nở: "Chị gái, trời đã nóng thế này, chị đừng nóng nảy."

Lần trước bị lừa thảm hại, lần này không thể để cô ta chiếm lời được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận