Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 187 -

Chương 187 -

Khương Ninh lười nói nhảm: “Nếu đã thấy ở gần chúng tôi xui xẻo, thì phiền cô cút đi thật xa ngay lập tức.”

“Tại sao bọn tôi phải đi?” Vợ Tằng Niên Luân oán hận nhìn chằm chằm cô: “Các người làm hại con trai tôi bị bắt, lại đánh chồng tôi bị thương, việc này chưa xong đâu!”

Khương Ninh không nói gì: “Mấy người muốn thế nào?”

Tằng Niên Luân giữ chặt vợ, cố nén đau đớn nhìn về phía đám người Khương Ninh: “Mọi người, thật sự xin lỗi, việc tôi làm thật sự không tốt, tôi ngàn không nên vạn không nên xuống tay với các người.

Nhưng tôi thật sự không có cách nào, A Bảo chỉ mới tám tuổi thôi, nếu như tôi không làm theo, A Bảo sẽ bị bọn họ giết chết.

Có ngày hôm nay là tôi tự làm tự chịu, nhưng lỗi của người lớn không liên quan đến trẻ con, các người có thể cứu A Bảo ra giúp tôi không?”

Khương Ninh không biết sao gã còn có mặt mũi nói ra những lời này, mạng của con trai gã là mạng, mạng của cả tầng 18 không phải là mạng sao?

Xu lợi tị hại là bản tính con người, khi gã gặp phải nguy hiểm gã sẽ trốn đi trước, lại liên tiếp khiến cho tầng 18 chịu chết, bây giờ còn bảo tầng 18 hy sinh tính mạng đi cứu con trai gã...

Khương Ninh nói chuyện không khách khí: “Anh nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”

Cô không để ý đến gã nữa, đi thẳng đến phòng 1702, nhấc chân đạp cửa: “Các người có đủ gan thì trốn trong đó cả đời đi đừng ra ngoài.”

Chê uy lực của cô không đủ, Trịnh Vỹ Lệ đạp thêm: “Người bên trong nghe đây, nếu không ra, bà đây sẽ dỡ cửa nhà mấy người!”

Nhưng dù thế nào 1702 cũng không ra.

“Giỏi, mấy người đều rất giỏi. "Khương Ninh cười lạnh: “ Lần sau nếu bọn tôi đến tiếp, coi như là tầng 18 thua.”

Nói xong không để ý đến những người khác nữa, xoay người lên tầng.

Đám người Trịnh Vỹ Lệ cũng thế, ai còn bằng lòng làm kẻ coi tiền như rác nữa, sau này chờ tầng 17 bị đập nát rồi nói sau.

Vợ Tằng Niên Luân còn muốn tìm Khương Ninh tính sổ, ai ngờ lại bị chồng nắm chặt tay.

“A Lệ, nghe anh nói, anh sắp không ổn rồi.”

Ả ôm Tằng Niên Luân gào khóc: “Sẽ không đâu, ông xã anh sẽ không chết đâu.”

“Là do anh sai, là do anh không giữ được con trai.”

Lạnh, lạnh quá, khí lạnh ẩm ướt không ngừng chui vào khe xương.

Đau, đau quá, cảm giác lục phủ ngũ tạng đang dần dần cứng ngắc.

"A Lệ, sau khi anh chết em đừng tìm tầng 18 gây phiền toái.” Tằng Niên Luân giãy giụa bò dậy: “Đám người kia sẽ không bỏ qua tầng 18, người ở tầng 18 cũng sẽ không thỏa hiệp.

Em phải sống thật tốt, thay anh sống tới ngày A Bảo trở về.”

“Ông xã, em không thể không có anh.”

“Nếu như tầng 18 thắng, A Bảo có thể sẽ có cơ hội trở về. Hiện tại em đi tìm một chỗ trốn ngay đi, không cần quan tâm bất kì ai hay bất kì chuyện gì.

Tằng Niên Luân kéo lê thân thể đang chảy máu, lấy dao phay từ phòng bếp ra giãy giụa xuống lầu: “Bây giờ anh đi, đi tìm đám người kia liều mạng, em, em không được chết, tuyệt đối không được chết, phải dẫn theo A Bảo cùng sinh tồn!”

Người phụ nữ đau đến xé lòng: “Ông xã, ông xã!”

Tằng Niên Luân không quan tâm, cố gắng chống đỡ tia ý thức cuối cùng, cố chấp đi xuống từng bước...

Mới vừa đi ra tầng 7, giẫm lên mặt băng rắn chắc chưa được mấy bước, cơ thể cứng ngắc ngã nhào xuống đất, không còn đứng lên nữa.

Khương Ninh vừa mới mở cửa, Cola mãnh liệt nhào tới, hung ác gầm lên với cô.

Vừa gầm, vừa dùng móng vuốt đẩy cô.

Biết nó tức giận, Khương Ninh ngồi xổm xuống vuốt đầu chó của nó: “Ngoan, tao không sao.”

Không nghe không nghe, chó con không nghe.

Một móng vuốt vươn tới, đánh vào mặt cô.

Khương Ninh bị đánh: “...”

Đám người Trịnh Vỹ Lệ khiếp sợ, không nghĩ tới anh chó lớn mạnh như vậy, ngay cả chủ nhân cũng dám tát.

Làm sao bây giờ? Hai bên đều là đại ca, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, giúp bên nào cũng đều là thiên vị.

Vì thế, mọi người ngầm hiểu mà không nói, ánh mắt trống rỗng nhìn về nơi khác, bọn họ không thấy gì hết đâu đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận