Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 101 -

Chương 101 -

Phải mất hai ngày để lắp đặt xong bảy bồn nước.

Phòng 1803 được chia ba cái, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm mỗi người hai cái, vặn vòi là có nước dùng.

Khương Ninh dùng nước trong không gian nhưng mỗi ngày đều phải giả vờ giả vịt.

Rất nhanh đã qua hai tháng kể từ khi cơn lũ ập đến, vụ rau thứ hai đã được gieo trồng, hình như Tiểu Bạch lại mang thai, lứa thỏ con đầu tiên cũng đã nặng hơn một cân.

Trịnh Vỹ Lệ là người không thể ở yên một chỗ, vết thương vừa lành lại đã chạy ra bên ngoài.

Khương Ninh càng lúc càng lười, lần nào cũng từ chối, toàn tâm toàn ý bước vào cuộc sống nằm ườn.

Hoắc Dực Thâm chạy tới chạy lui liên tục như máy móc cũng nghỉ ngơi, ngoại trừ việc huấn luyện chó hàng ngày, anh dành ra hai tiếng để đối tập với Khương Ninh, sau đó thì nấu cơm.

Những mặt khác của anh không chê vào đâu được, nhưng về khoản nấu nướng thì thật sự không có thiên phú, dưới sự dạy dỗ của Khương Ninh cũng xem như tạm được, nhưng hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ “mỹ vị”.

"Không tệ, chúc mừng anh đã xuất sư."

Tuy rằng khá vô lương tâm nhưng Khương Ninh rất muốn ăn một mình.

Trong không gian tích trữ rất nhiều thức ăn ngon nhưng không thể lấy ra trước mặt Hoắc Dực Thâm được.

Hoắc Dực Thâm không có gì để cảm ơn bèn đưa cho cô một bộ đàm: "Sau này có việc gì thì có thể liên lạc."

Khương Ninh sững sờ, sao cô lại không nghĩ tới chuyện tích trữ cái này chứ?

Có lẽ lúc ấy không nghĩ tới sẽ có ngày thành lập một đội.

"Cảm ơn." Có cái này thì thuận tiện hơn nhiều, có việc thì cứ lên tiếng là được, không cần tốn cả buổi chạy tới chạy lui để gõ cửa.

Hoắc Dực Thâm không đến nữa, Khương Ninh và Cola cùng ăn đồ nướng, uống Coca-Cola, cực kỳ sung sướng.

Buổi sáng, bộ đàm vang lên tiếng rè rè, âm thanh ở nhà bên cạnh lập tức truyền đến: "Khương Ninh, hôm nay có cho Đậu Đậu đến nhà cô học không?"

"Có, khoảng mười giờ đi."

"Hay là cô tới nhà tôi đi?" Hoắc Dực Thâm đề nghị: "Trong lúc Đậu Đậu làm bài tập cô giao, tôi có thể dạy cô kỹ thuật trinh sát thâm nhập."

Kỹ thuật trinh sát thâm nhập chính là một kỹ thuật giết người thực sự, hơn nữa còn là giết người trong yên lặng, bao gồm nhiều phương thức khác nhau như lén cắt cổ, đâm vào yết hầu, bẻ cổ, lao đến cắt cổ.

Đúng rồi, chiêu thức lợi hại nổi tiếng nhất của A Mỹ là đòn siết cổ—— cô không thể thở được!

Chính là kỹ thuật trinh sát thâm nhập phù hợp.

Khương Ninh lập tức có hứng thú, thấy phòng khách nhà mình quả thực không tiện luyện tập, cô dứt khoát đồng ý: "Được."

Kỹ thuật trinh sát thâm nhập là kỹ thuật cận chiến, liên quan đến việc tiếp xúc tứ chi và quật ngã.

Hoắc Dực Thâm phủ thảm trải sàn kín mặt đất, chiêu thức đầu tiên dạy cho cô chính là đòn bẻ cổ mà Khương Ninh nhìn thấy ngày đó.

Anh đứng sau lưng Khương Ninh, đột nhiên tiến tới gần nhanh như chớp, một tay túm lấy cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, tay còn lại đặt cạnh quai hàm của cô...

Khí thế sắc bén kéo đến, Khương Ninh vô thức muốn phản kháng, không ngờ anh tiến lên áp sát người cô, đưa chân móc vào khoeo chân của cô, hai tay giữ chặt cổ và quai hàm của cô, chỉ cần dùng sức một chút thì đầu cô sẽ đổi chỗ.

Cảm giác nguy cơ ập đến khiến Khương Ninh nhớ lại thời khắc sắp chết ở kiếp trước, cô không thể chết trong tay bọn quái vật đó được.

Vừa muốn ra tay đánh trả, một giọng nói vang lên trên đầu cô: "Khương Ninh, đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cô."

Giọng nói trầm thấp lại mạnh mẽ.

Khương Ninh loại bỏ suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, phát hiện Hoắc Dực Thâm đang sờ khớp xương trên cổ cô: "Tập trung chú ý, đừng suy nghĩ lung tung."

Ký ức về tận thế vô cùng bi thảm, cho dù tất cả đã bắt đầu lại một lần nữa, cô vẫn kháng cự việc tiếp xúc cơ thể với đàn ông.

Khương Ninh liên tục hít sâu, tự nhủ không nên lẫn lộn thời không, bây giờ cô đang luyện tập để khiến bản thân mình mạnh hơn.

Chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn thì mới không bị người khác ức hiếp.

Lần trước Hoắc Dực Thâm đã nhận ra sự khác thường của Khương Ninh, anh kịp thời thu tay về: "Tôi không có ý mạo phạm."

"Xin lỗi, là vấn đề của bản thân tôi."

Khương Ninh điều chỉnh tâm lý thật tốt, nở một nụ cười cứng ngắc: "Làm lại đi."

Cô có cơ hội làm lại từ đầu, tất cả đều đã khác.

Hoắc Dực Thâm bắt đầu lại, sờ cổ cô, nói cho cô biết vị trí các khớp xương và điểm tác dụng lực.

Anh thật sự bẻ cổ của cô nhưng không dùng nhiều sức.

Sau khi được dạy những điều mấu chốt, hai người đổi chỗ cho nhau, thế nhưng Hoắc Dực Thâm rất cao, muốn bẻ cổ anh không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

Khương Ninh cao 1m67 không hề thấp, nhưng Hoắc Dực Thâm lại xấp xỉ 1m90, hai người hơn kém nhau một cái đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận