Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1278 -

Chương 1278 -

Đêm đến, trong phòng ở mới được xây dựng bằng gạch, ngủ trên chiếc giường gỗ rắn chắc, cậu ba nhà họ Dung rất lâu vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ được.

Chị không yêu gã ta nữa rồi.

Thật đau lòng mà!

Sáng sớm đang lúc mơ mơ màng màng, thấy bên ngoài truyền đến âm thanh khiếp sợ: “Chú ba, chú mau tới đây!”

Cả đêm ngủ không ngon, cậu ba nhà họ Dung nhấc đôi mắt nặng trĩu lên, mặc chiếc quần cộc lớn đi đôi dép lê rồi ra ngoài: “Gọi hồn hay gì.”

Dung Đình Đình chỉ ra hướng ngoài cửa sân: “Chú ba, chú nhìn xem đó là cái gì?”

Dartz Kombat?

Lại còn là cái mới tinh!

Suýt chút nữa thì nước mắt cậu ba nhà họ Dung trào ra, xe của gã ta!

Xe của gã ta đó!

Cửa xe không khóa, chìa khóa đang cắm ở trên xe, ghế sau còn để không ít đồ.

Kính râm trị giá mấy chục nghìn đồng, sáp thơm bôi tóc sáng loáng, đôi dép lê trông như dẫm phải shit~, đồ lót màu đỏ, áo sơ mi hoa, quần crop.

Tất cả đều là đồ mới, ngay cả tem mác còn chưa có gỡ ra.

Cậu ba nhà họ Dung ngồi trên xe như mất hồn, bỗng nhiên cười ha ha, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, sau đó hai tay đập mạnh vào vô lăng.

Dung Đình Đình bị hành động điên cuồng này của gã ta dọa sợ, lùi về sau thấp giọng hỏi cậu cả nhà họ Dung: “Bác cả, chú ba điên rồi sao?”

Cậu cả nhà họ Dung nhìn nhiều đã thành quen: “Chú ba nhà cháu yêu xe như mạng, chỉ là quá kích động thôi, không sao đâu.”

Dung Đình Đình tò mò: “Xe từ đâu tới nhỉ?”

“Cháu quan tâm nó từ đâu tới làm gì, dù sao chú ba của cháu cũng không chạy đi đâu được.”

Dung Đình Đình chưa từng thấy chú ba mất kiểm soát như vậy, mang một bụng nghi hoặc ra ngoài đi làm, vừa đi hai bước lại nghiêng đầu lại nhìn.

Bình xăng đầy ắp, cậu ba nhà họ Dung điên cuồng phóng hai vòng lớn đến ngoại thành mới tỉnh táo lại.

Ngồi trên nóc xe, nhìn sóng dậy ầm ầm trên biển ở phía xa, làn sóng đang cuộn trào ở trong lòng thật lâu mới tỉnh táo lại.

Một trận thiên tai, đã khiến cho một gia tộc từ cường thịnh trở nên sa sút, còn mấy chục miệng ăn sống sót.

Sinh ly tử biệt, như giẫm chân xuống hố, tan nát như bùn.

Nhìn dòng thủy triều lên xuống trên mặt biển, cậu ba nhà họ Dung rít mạnh hút mạnh vài hơi thuốc lá, sau đó chậm rãi phun ra từng ngụm sương trắng.

Gã ta đã đồng ý với ông cụ, phải vực dậy nhà họ Dung.

Không nuốt lời!

Tên xấu xí vẫn đang kiếm khách giúp vợ nhà mình, nhìn thấy cô thì thoải mái chào hỏi: “Chị gái đã trở về rồi.”

Khương Ninh ngồi xuống nghỉ ngơi: “Mọi người dạo này sống thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Tên xấu xí vô cùng nhiệt tình: “Có cô và Đậu Đậu giúp đỡ, chuyện làm ăn của bọn tôi cũng không tệ lắm, đại ca đã xây được phòng bằng gạch rồi, tôi và Mỹ Lệ lại cố gắng chừng nửa năm nữa, cũng có thể sẽ được ở nhà mới.”

Tên xấu xí nhấc ấm lên rót trà kim ngân cho cô: “Chị gái, Tần Mục bị điều đến những thành phố khác rồi.”

Khương Ninh hơi nhíu mày: “Chuyện này từ khi nào vậy?”

Tên xấu xí này ranh ma, hắn mở miệng hỏi thế này, không phải nghĩ là cô ở sau động tay động chân đấy chứ?

Đậu Đậu không nói đến nên thật sự Khương Ninh không biết.

Tên xấu xí ngồi xuống bên cạnh: “Cậu ấy nhận nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nhưng dễ để thăng tiến hơn, đại ca cũng âu sầu muốn chết rồi.”

Bảo bối quý giá của mình đi như vậy, ngày nào cũng khiến người ta nơm nớp lo sợ.

Khương Ninh còn có thể nói gì được nữa: “Tiểu Mục đã trưởng thành rồi, cậu ấy có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

Chưa từng sinh con, nhưng cô cũng đã nuôi trẻ con rồi, đúng thật là không dễ dàng gì.

Khương Ninh có thể hiểu được nỗi lo của người làm cha như Tần Xuyên, nhưng cô cũng tin tưởng Đậu Đậu, hơn nữa cũng không muốn can thiệp vào chuyện của mấy thanh niên.

“Đi được bao lâu rồi?”

“Đã hơn hai tháng.”

Đậu Đậu không nhắc tới, cô đúng là cũng không biết được gì, ngày nào cũng bận rộn ở nông trường mấy chục nghìn mẫu kia.

Khương Ninh nói thẳng: “Đúng là Đậu Đậu đã nói với tôi và anh trai của con bé, tạm thời con bé chưa có dự định kết hôn.”

“Đúng vậy, người trẻ tuổi đều dám đánh dám liều, ngày nào đó quân hàm của Tiểu Mục cao hơn, có thể bảo vệ người nhà tốt hơn.”

Tên xấu xí hòa giải: “Đợi con của tôi trưởng thành, cũng sẽ cho nó tham gia quân đội, chứ đừng không có tiền đồ như cha của nó đây này.”

Khương Ninh có chút suy tư, uống trà ăn bánh nghỉ ngơi một lát rồi về nhà.

Lúc về nhà vẫn còn sớm, cô kéo Hoắc Dực Thâm nhìn video liên quan đến kho ngủ đông, ai ngờ bài hát ru con quá lợi hại, chẳng bao lâu đã thiếp đi rồi.

Hoắc Dực Thâm ôm cô trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu.

Sau khi xem đi xem lại hai ngày, chắc chắn mình đã nắm được kỹ thuật, hai người bắt đầu tiến vào không gian thực hành…

Bạn cần đăng nhập để bình luận