Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 958 -

Chương 958 -

Khương Ninh có chút lo lắng: "Em sợ nó ngày càng quá đáng, hôm nay may là chúng ta đều không sao, còn nếu sói trắng không đến một mình thì sao?"

Đưa theo đồng bọn, hoặc những người may mắn khác còn sống sót thì sao?

Hoắc Dực Thâm khựng lại: "Em không tin Cola sao?"

"Anh xem gần đây nó nổi loạn thế nào..."

Nói nhiều chỉ thêm đau lòng, cơn tức vừa nguôi lại bùng lên.

"Chúng ta quan sát thêm, không kết luận vội."

Gần đây Cola thực sự không có quy củ, lúc đầu có lẽ chỉ là đánh nhau với sói trắng để đuổi nó đi nhưng lâu dần nó bắt đầu có tình cảm.

Có một số chuyện, cũng có thể hiểu được.

Dù thông minh đến mấy cũng chỉ là chó, nhiều chuyện chỉ dựa vào bản năng, không thể yêu cầu nó có tư duy và logic của con người.

Anh khuyên như vậy, Khương Ninh cũng thấy đúng.

Cola có chỉ số thông minh cao đến mấy, cũng chỉ ngang với đứa trẻ vài tuổi, không thể yêu cầu nó hiểu được thế giới phức tạp này.

Tiếp tục quan sát, nếu còn xảy ra chuyện gì nữa, thì phải cấm túc.

Cả đêm cô không ngủ được, dù sao bên ngoài cũng có một con sói.

Con sói có thể tồn tại được ở Bắc Cực chắc chắn phải có bản lĩnh.

Một đêm bình an vô sự, Khương Ninh nhẹ nhàng xuống giường, nhìn qua khe cửa thấy hai con đang chen chúc trong ổ chó.

Chó con ôm vợ, ngủ rất ngon.

Ngược lại, sói trắng nhận ra tiếng động trong phòng, lập tức mở mắt.

Lạnh lùng, sát khí.

Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa sói và chó.

Thằng nhóc nhà mình vẫn đang ngủ khò khò, chảy cả nước miếng.

Mắt sói đảo qua, thấy trong phòng lâu không có động tĩnh, nó nằm trên đầu chó tiếp tục giả vờ ngủ.

Chó con tỉnh dậy, hai cái đầu áp vào nhau cọ cọ.

Ôi trời, sáng sớm đã bị nhét đầy một mồm cơm chó, khiến Khương Ninh no căng.

Đây còn là con chó lạnh lùng độc thân mười năm của cô sao?

Xin hỏi là trùng sinh, xuyên không, hay bị hệ thống điều khiển.

Khương Ninh chui vào chăn, không nhịn được lải nhải: "Anh nói xem sao nó lại thành ra thế này, giống như biến thành một con chó khác vậy."

Lời các cụ nói cấm có sai, có vợ quên mẹ.

Hoắc Dực Thâm vừa buồn cười vừa bất lực: "Em đang mỉa mai anh sao?"

Trước đây lạnh lùng là vì chưa gặp được người phù hợp, duyên đến đó là phản ứng hóa học.

Ờ, Khương Ninh suy nghĩ một chút, không thế phản bác được.

Được rồi, phản ứng của cô hơi quá thật.

Mở cửa, chó con nhiệt tình lao tới, vừa vẫy đuôi vừa ngoái đầu nhìn sói trắng kêu ư ử.

Có vẻ như đang giục nó nhanh chóng qua đây.

Sói trắng cảnh giác, nhưng vẫn chậm rãi đi tới.

Đuôi sói cụp xuống, khẽ vẫy hai cái, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.

Ồ, xem ra chó con đã thuần phục được vợ rồi.

Vợ mới dắt vào cửa, giống như đang mời trà vậy.

Trong lòng Khương Ninh đột nhiên cảm thấy an ủi, là sao đây?

Dù sao thì, trong mối quan hệ của hai đứa thì có vẻ chó con đang chiếm thế chủ động.

Nếu có thể thuần hóa, giảm mức độ nguy hiểm xuống mức thấp nhất, Khương Ninh không ngại nhà có thêm thành viên.

Quan trọng là chó con không được thay đổi, giống như bị bị ai nhập vào vậy.

Tâm trạng tốt, chuẩn bị cho hai con một bữa tiệc thịnh soạn, đùi gà tươi nóng hổi.

Sói rất thông minh, vài bữa là biết ai là chủ.

Ăn no bụng, nó chủ động tiến lại gần Khương Ninh, ánh mắt dịu đi nhiều.

Nhìn cái bụng hơi nhô lên của sói trắng, Khương Ninh mỉm cười tỏ ý thiện chí với nó: "Sau này mày tên là Bạch Tuyết, sống tốt với Cola, coi đây là nhà nhé."

Sói và chó không phải cùng một loài, nhưng lại cùng nguồn gốc tổ tiên, có thể kết hôn và sinh con.

Thậm chí, Khương Ninh còn có chút mong chờ sự ra đời của đàn sói con.

Bạch Tuyết vẫn khá cảnh giác, chỉ khi đói mới chịu lại gần, còn lại đều ở xa xa.

Nó thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, có vẻ như muốn ra ngoài...

Bạn cần đăng nhập để bình luận