Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 249 -

Chương 249 -

Một đứa trẻ sáu tuổi có thể làm được như vậy, đã rất giỏi rồi, Hoắc Dực Thâm đã dạy cô bé rất thành công.

Chỉ là khi có người ngoài ở đây thì cũng không ổn lắm.

Khương Ninh sờ sờ bụng: “Không được rồi, ăn no quá lại buồn ngủ, tôi phải về nằm đây, tạm biệt.”

Cô dắt theo con chó, vội vàng trốn đi.

Đậu Đậu ôm chặt cánh tay anh trai: “Anh ơi, em sai rồi.”

Hoắc Dực Thâm an ủi cô bé: “Em không sai, nhưng bây giờ khác với lúc trước, bên ngoài có rất nhiều người đói. Nếu như bọn họ biết chúng ta có thứ tốt, sẽ cầm đao đến cướp, đến lúc đó không chỉ bị cướp thứ tốt, mà có khi anh với chị sẽ chết, chỉ còn mình em thì phải làm sao đây?”

Đậu Đậu bị dọa, chui vào ngực anh trai run rẩy: “Anh đừng chết, em nhớ ba mẹ lắm.”

“Đừng sợ, cho dù ba mẹ không có ở đây, anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Chỉ có bị đau, mới nhớ lâu được.

Hoắc Dực Thâm hạ thấp giọng an ủi cô bé, đồng thời cũng giáo dục cô bé.

“Anh, sau này ngay cả Cola em cũng sẽ không nói.”

Nhiệt độ tiếp tục giảm, trừ việc chui vào chăn ra thì là đối luyện, khoai tây các loại cũng không cần Khương Ninh bận tâm, Hoắc Dực Thâm chăm sóc chúng rất tốt.

Mặc dù không gian bí mật đã bị lộ, nhưng suy nghĩ đến việc Hoắc Dực Thâm cũng không biết rốt cuộc cô có cái gì, thì cô vẫn nên làm ra vẻ một chút.

Cứ cách một tuần, cô sẽ ra ngoài: “Có cần tôi mang gì về không?”

“Không có, cảm ơn.”

Mỗi lần, cô đều sẽ cõng cái túi to đến gõ cửa, rước chó về nhà.

Lần này mới vừa ra ngoài, không ngờ Hoắc Dực thâm lại đột nhiên nói: “Tôi đi cùng.”

Ủa ủa... Cô đang giả vờ mà.

“Tầng 18 không thể không có người, hay chúng ta tách ra nhé?”

“Không cần, hôm nay nhà họ Chung nghỉ ngơi, nói với bọn họ một tiếng là được.”

Đậu Đậu chạy đến: “Chị ơi, bọn em phải đi mua đồ.”

Được rồi, người ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Chỉ là chó... Tầng 18 thiếu ba thành viên, nên cô cũng không dám để nó lại.

Hoắc Dực Thâm cúi đầu hỏi: “Mày muốn ở nhà, hay là vào túi đeo lưng?”

Cola ngoẹo đầu, xoay người tha túi đeo lưng ra.

Khương Ninh không muốn cõng chó: “...”

Cõng chó ba bốn chục ký đi dạo phố, thần thiếp không làm được đâu!

Hoắc Dực Thâm bỏ chó vào trong túi đeo lưng, cố ý chừa ra một lỗ hổng: “Đi thôi.”

Đậu đậu kéo tay Khương Ninh: “Chị, chúng ta đi thôi.”

Vì vậy, họ đến chào hỏi nhà họ Chung một tiếng, dẫn theo hai đứa nhỏ đi ra khỏi tòa nhà.

Đã lâu không đi, đội trị an ban ngày vẫn tạm được.

Tòa thị chính vẫn không ngừng đăng tuyển các vị trí, rất nhiều người không biết cướp bóc, cũng không có kỹ năng gì, cuối cùng lựa chọn nghe theo lời kêu gọi của chính phủ, chăm chỉ để đổi lấy tiền lương.

Ngoài ra, vì phần lớn người còn sống cũng lục tục tìm được công việc, mấy tên cướp ở trên đường bị đói lạnh cả người, có lúc mấy ngày trời cũng không tìm được ai để cướp.

Cho nên, khi Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm cùng xuất hiện, lập tức bị một tên có hỏa nhãn kim tinh nhìn chằm chằm.

Đối với đám cặn bã này, Khương Ninh đã không còn kích động như lúc đầu, huồng hồ trị an cũng đã tốt lên, còn có đội tuần tra trị an, nếu không thì gặp phải côn đồ thì họ cũng có thể bị giết.

Nếu chúng bị bắt thì phải chịu trách nhiệm.

Bốn phía không có đội tuần tra, Khương Ninh quả quyết móc súng… Nhựa.

Cô còn chưa lên tiếng, nhóm người đầu tiên bị dọa đến nỗi tè ra quần, lập tức ôm đầu bỏ chạy.

Đội thứ hai cũng không biết chuyện gì, chỉ thấy đám chuột kia ôm đầu chạy đi, bọn họ cũng không dám xông về phía trước, cũng quay đầu bỏ đi.

Đậu Đậu nói với vẻ sùng bái : “Chị ơi, chị giỏi quá.”

Không dám không dám, anh của em còn giỏi hơn.

Vừa đến trung tâm mua sắm, tên xấu xí đã chạy đến: “Chị ơi, còn hàng lần trước không?”

Ặc, hơn một ngàn bao cao su mà đã bán hết rồi hả?

Khương Ninh hoảng hốt, kiên quyết nói: “Không có.”

“Chị ơi, chị là người chị duy nhất của tôi.” Tên xấu xí cuống cuồng nói: “Chị nghĩ cách giúp tôi với, gửi cho tôi thêm một chút đi.”

“Thật sự không có.”

Khương Ninh trầm giọng nói, thật sự sợ tên này nhắc đến ‘áo mưa’.

Bạn cần đăng nhập để bình luận