Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 200 -

Chương 200 -

Ý kiến của Hoắc Dực Thâm khiến người khác phải kinh ngạc: “Bắt được vua sẽ diệt được giặc, nếu giết được ông trùm băng Đồ Long, bọn dưới trướng sẽ tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau, sẽ không còn ai ngó ngàng đến tầng 18 nữa.”

Hai người nghĩ đến đây, bốn mắt nhìn nhau cùng đưa ra quyết định.

Hết đám người này lại đến đám người khác, Trịnh Vỹ Lệ ngao ngán: “Được, chúng ta sống chết có số, xông lên là xong.”

“Bọn chúng ra ngoài đã lâu không quay lại, ai biết được liệu có thêm tốp nào nữa không, mọi người cứ canh gác tầng 18 đi, em và A Thâm sẽ lẻn vào xem thử có cơ hội ra tay không.”

Trịnh Vỹ Lệ không yên tâm: “Không được, chỉ có hai người thì quá nguy hiểm.”

Hoắc Dực Thâm lên tiếng: “Đi ít người để dễ bề trà trộn vào.”

Khương Ninh tán thành, 1803 không có áo chống đạn, sức chiến đấu của Trịnh Vỹ Lệ không yếu, nhưng bắn súng không phải sở trường của cô ấy, còn sức khỏe của Trương Siêu và Lục Vũ không tốt lắm, nếu bị bắt có khi tự chuốc thêm phiền phức.

Chỉ có cô và Hoắc Dực Thâm là thích hợp nhất, dù đánh không lại chúng thì cũng có thể tẩu thoát vào không gian.

Bí mật càng nhiều người biết càng khó giữ, bí mật đã bị bại lộ một lần, bại lộ thêm lần nữa sẽ rất phiền phức.

Nếu buộc phải chọn lựa, cô không muốn phải chĩa vũ khí về phía họ.

Trương Siêu biết bản thân mình không được ưa thích, nên rút súng ra: “Tớ không cản bước các cậu nữa, nhưng các cậu phải mang cái này theo.”

Bây giờ, thứ Khương Ninh không cần nhất chính là cái này, những khẩu súng gom được khi nãy đã cất vào không gian cả rồi.

“Không cần đâu, khi nãy tớ đã moi được một ít súng trên người bọn chúng rồi, các cậu cứ giữ để phòng thân đi.”

Không luyên thuyên nữa, đã quyết là làm.

Dù có thể thành công hay không, lần này phải cược một phen.

Trịnh Vỹ Lệ bỗng ôm chầm lấy Khương Ninh: “A Ninh, nhất định phải trở về bình yên vô sự.”

Trương Siêu và Lục Vũ cũng ôm theo: “Ninh à, một cọng tóc cũng không được mất, biết chưa!”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

Khương Ninh không thích cảm giác bi tráng này, như thể cô sắp tìm đến cái chết vậy.

Nhưng lần này đúng thật là một chuyến đi không rõ sống chết.

Lúc xuống lầu, Khương Ninh đưa hai khẩu súng cho Hoắc Dực Thâm, không quên cầm theo đạn.

Súng tự chế, dùng không quen tay cho lắm, nhưng dù sao có còn hơn không.

Hoắc Dực Thâm nhận lấy, đưa lại cho cô hai quả bom khói.

Vỏ ngoài là lon nước, vừa nhìn đã biết đồ tự chế, đúng là cái gì anh cũng biết làm.

Khương Ninh không khỏi xúc động, sống ở tận thế thật không dễ dàng gì.

Ra khỏi khu nhà ở, hai người đi về phía khu đô thị Lệ An.

Ai mà không sợ chết, Khương Ninh hy vọng cuộc thăm dò lúc sáng không lầm, tốt nhất cô nên tranh thủ đi nhờ được xe vào trong.

Ý tưởng thì hay lắm, nhưng làm được hay không mới là chuyện.

Khu đô thị Lệ An sóng yên biển lặng.

Cô nhìn Hoắc Dực Thâm với vẻ mặt nghi ngờ.

Hình như không đúng lắm, giờ là lúc tiệc sinh nhật đang náo nhiệt nhất mà?

Nếu không đi vào nhân lúc địch đang buông lỏng, sẽ khó tìm được cơ hội nào khác.

Trên đường đi vào, Khương Ninh nghe được có người may mắn còn sống sót oán thán, nói xe chở lương thực bị chết máy trên đường, hại bọn họ ra xếp hàng từ sớm mà vẫn chưa lãnh được lương thực.

Lương thực cứu tế được phân phát theo từng khu vực, đúng lúc họ đang nói về các tổ dân phố ở khu Lệ An.

Dùng chiêu này có thể kéo dài thời gian, nhưng kéo dài quá lâu dễ khiến người khác sinh nghi.

Chẳng lẽ, xảy ra sơ suất gì rồi?

Hoắc Dực Thâm cau mày, anh nhạy bén nhận ra vẫn còn người đang âm thầm theo dõi họ, về phần tại sao chúng chưa hành động, anh nhất thời không rõ.

Khương Ninh hỏi: “Chúng ta có vào nữa không?”

“Cứ vào trước, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.”

Thế là, hai người đi về phía cửa Tây.

Khương Ninh hơi lo lắng: “Chiều cao của anh quá nổi bật, sẽ không bị phát hiện chứ?”

“Không đâu, bên trong còn có người cao hơn tôi.”

Anh đã quan sát vài ngày, người ra vào cửa Tây nhiều nhất, không ít người có thân hình cao lớn.

Hơn nữa, gác cửa chính là những tên nát rượu, thích lén làm vài chén giữa trưa, cũng khá lười biếng.

Vừa trải qua một hiểm cảnh, hai người đều không sợ hãi, sắc mặt bình ổn đi về phía cửa chính, xuất trình tấm thẻ hình tròn.

Thời tiết rất lạnh, ai nấy đều mặc quần áo dày, quấn khăn choàng và đội mũ, chỉ để lộ hai mắt, những chỗ khác đều không thấy rõ.

Tên gác cổng gật đầu, chờ hai người đọc mật mã vào cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận