Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 212 -

Chương 212 -

Khương Ninh xấu hổ, cô cũng không thể ném đầu cá mà Hoắc Dực Thâm gắp cho cô vào bát ăn của chó được, đúng không? Sau này còn phải làm việc chung nữa!

“Cảm ơn.”

Cô mỉm cười với anh, rồi miễn cưỡng ăn.

Chà, cá trong hồ rất ngon, sớm biết vậy cô đã câu nhiều hơn rồi.

Tìm cơ hội để tầng 18 ăn lẩu đầu cá.

Bên này ăn rất vui vẻ, nhưng vẫn có mùi bay ra.

Dù chỉ là một chút, nhưng mũi của mấy kẻ sống sót còn thính hơn chó, ngửi thấy mùi bọn họ thèm đến mức chảy nước miếng, tức đến nỗi thầm chửi bậy trong lòng.

Mấy con súc vật vô lương tâm ở tầng 18 này lại ăn lẩu rồi!

Trong lòng thầm chửi 18 lần nhưng không ai thực sự dám đến tầng 18.

Cái đám ác quỷ này còn đi giải quyết bọn bảo kê thu thức ăn, dao thật súng thật làm thật, nghe nói có người đã bị họ giật điện đến chết.

Tin tức đã truyền ra rồi, mấy người ra ngoài bảo kê thu thức ăn gọi là băng Đồ Long, hôm qua bị quân đội với chính phủ cùng nhau hạ gục, đồng thời hàng trăm phần tử tội phạm cũng bị bắt giữ.

Sao lại trùng hợp như vậy chứ, hôm trước tầng 18 vừa tranh chấp với bọn họ, hôm sau băng Đồ Long đã bị diệt gọn.

Bọn họ thực sự nghi ngờ trên tầng 18 có người lai lịch không nhỏ.

Rốt cuộc đám người tầng 18 có lai lịch ra sao, đến cả băng Đồ Long họ cũng không sợ, còn có thể thiết lập quan hệ với quân đội và chính phủ.

Không dễ đụng, đúng là không dễ đụng vào được.

Nhưng mà thơm vãi, thèm đến nỗi khiến người ta hận không thể cắn đứt lưỡi.

Ăn lẩu xong, cô súc miệng rồi lên giường ngủ trưa.

Vừa ngủ tỉnh lại đã là ba giờ, bộ đàm vang lên sa sả: “A Ninh, cô có muốn đấu tay đôi không?”

Khương Ninh ngạc nhiên: “Vết thương trên vai anh khỏi rồi à?”

“Không nghiêm trọng lắm.”

Khương Ninh không vượt qua được trở ngại trong lòng, bấy giờ chỉ cần cô nhìn thấy Hoắc Dực Thâm, cô lại không cầm lòng được nhớ đến hình ảnh anh mặc quần bơi bị làm mờ.

Thần thiếp thực sự… không thể chấp nhận được!

“Không, không được, tôi hơi mệt, để tôi nghỉ ngơi vài ngày rồi nói.”

“Được, vậy cô mang Cola ra đây đi.”

Người có thể lười biếng nhưng chó con thì không, nó cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Khương Ninh đau khổ trả lời: “Tôi mang ra ngay đây.”

Xin lỗi chó con, tao yêu mày, nhưng hãy ngăn cản thay sen lần này đi!

Thế là, dưới thời tiết khắc nghiệt âm hơn 40 độ, chó con bị con sen tàn nhẫn đẩy ra ngoài, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, cường độ cao.

Cola ngơ luôn, phần đời còn lại của nó phải làm sao?

Cả người Khương Ninh nằm trong chiếc giường ấm áp nhưng ý thức của lại đang cực khổ dùng cuốc đào đất trong không gian.

Trồng xong lạc, ngô, cô vẫn muốn thử trồng thêm một trăm mét vuông lúa mì.

Lúc đầu không ngờ không gian sẽ mở rộng, cô chỉ tích trữ hạt giống rau, muốn trồng lúa mì chỉ có thể trồng loại lúa mì chịu hạn của công ty Mỗ Long.

Lúa mì không giống với lúa nước lai, lúa mì có thể tự lưu trữ hạt giống, nếu không cô cũng không dám lãng phí, dù sao trồng càng nhiều thì giống càng ít.

Giống lúa nước lai cô tuyệt đối không động đến.

Ngay cả lúa mì, cô cũng không dám thử trồng nhiều, quyết định tích trữ hạt giống đợi đến khi không gian mở rộng hơn nữa rồi trồng cũng không muộn.

Mất ba ngày xới đất đào hố gieo hạt.

Thật ra Khương Ninh cũng không hiểu, nhưng may mà trước đó cô đã tải rất nhiều tài liệu, không hiểu thì có thể tra tài liệu.

Sau đó cô lại nằm trên giường mấy ngày, cô mệt mỏi vì phải đọc mấy loại sách y khoa và xem các video giảng dạy, cô chỉ tay về phía chó con: “Qua đây, qua đây nào.”

Cola vui vẻ chạy đến, ngoan ngoãn nằm xuống để cô vuốt ve.

Đại Hôi với Tiểu Bạch thỉnh thoảng sẽ chạy đến tranh sủng, hai con này thật sự đã biến dị rồi, tính cách không chỉ hung dữ như hổ mà còn không hợp là đánh nhau với anh Chó.

Có lẽ vì quá cô đơn, mặc dù anh Chó hung hãn ấn hai con xuống đất và chà xát, dạy chúng làm thuộc hạ phải nghe lời như nào, nhưng nó cũng chỉ dạy dỗ một chút rồi thôi, chứ không cắn đứt cổ hai chúng nó.

Thậm chí đến cả xương cũng sẵn sàng chia cho chúng nó.

Hai chúng nó còn ngoan ngoãn dùng răng thỏ nhai xương.

Khương Ninh vô cùng kinh ngạc, đúng là sống lâu chuyện gì cũng gặp!

Cơ thể chúng nó lớn hơn, sức ăn của hai chúng nó cũng tăng lên, may mà trong không gian trồng rất nhiều cỏ, nếu không thì đúng là không nuôi nổi.

Bà Chung ở tầng dưới gõ cửa, băng đảng bảo kê thu lương thực đã bị tiêu diệt, tầng 17 và tầng 18 thoát được nguy hiểm, người trẻ thì có công việc ổn định, người già tinh thần sảng khoái.

“Tiểu Khương, ngày mai chín giờ có phiên tòa được tổ chức công khai ở quảng trường Nhân Dân, xét xử và tuyên án băng Đồ Long ngay tại chỗ, cháu có đi xem không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận