Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 627 -

Chương 627 -

Tìm gì mà tìm, ngay cả mảnh xương vụn cũng không thấy!

Nếu không có bác sĩ chẩn đoán chính xác cho anh họ, gã mắc chứng bệnh hoang tưởng, suýt chút nữa đã bị cô cả đánh chết rồi.

Cô cả cũng đã có một thời hoàng kim tung hoành khắp nơi, trở thành chủ của một xí nghiệp, lúc trước vì bận công việc nên có không quan tâm đến gia đình, nhưng cũng không hề thua kém anh họ, rất giỏi trong việc làm ăn kinh doanh.

Bà ấy cũng không còn làm việc nữa, giao xí nghiệp cho con trai xử lý, mình thì đi du lịch khắp nơi.

Con trai cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, phát triển xí nghiệp rất tốt, không ngờ lại thua trong tay một người phụ nữ.

Người cũng đã chết nhiều năm rồi, nhưng gã cứ không chịu quên, bị đám cướp giả làm hộ vệ để lợi dụng, tạo tin tức giả để lừa gã ra ngoài.

Cậu ba nhà họ Dung cũng đã khuyên rồi, nhưng cũng không thay đổi được gì.

Vì quá cấp bách, sợ anh họ không an toàn nên mới đi theo.

Gã ta cho rằng nhà họ Dung ở thành phố Phượng rất có thể diện, có cả cảnh sát đang thực hiện nhiệm vụ trong nhà, trừ phi dám bạo động ăn phải gan hùng, nếu không làm sao lại dám động đến bọn họ.

Bây giờ nghĩ lại, cũng không biết ai cho gã ta cái can đảm đó nữa.

Một khi bị trói, cả thành phố đều biết.

Biết được anh họ là người gây chuyện, cô cả chắc chắn sẽ tức điên, ra tay tát anh họ mười mấy cái, còn ra lệnh nhốt gã lại.

Nếu còn chạy nữa, thì chặt chân luôn!

Khương Ninh khiếp sợ, không ngờ bá tổng cũng có hôm nay, đúng là chỉ có mẹ ruột mới có thể trị được!

“Gã thật sự mắc chứng hoang tưởng sao?”

“Ai biết, dù sao cũng bị ép uống thuốc rồi.”

Anh họ bị bệnh tâm thần, cậu ba nhà họ Dung cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo, may mà có cô cả đứng ra thu xếp, nếu không chắc phải tìm một cái máy bay khác đền cho ông cụ, hoặc là đầu của gã ta không còn ở trên thân nữa rồi.

Ngay cả Khương Ninh, cũng không còn lời gì để nói.

Cô nể mặt an ủi vài câu, rồi để A Ngốc kéo người về, mắt không thấy tâm không phiền.

Lý trí thì lý trí, nhưng dù sao cũng là ruột thịt, ông cụ Dung cũng sẽ có chút nương tay, sẽ không đánh chết tại chỗ đâu.

Ở nhà mười ngày nửa tháng, tên con nhà giàu lại vui vẻ.

Lần này quá mất mặt, cậu ba nhà họ Dung cũng khiêm tốn hơn rất nhiều.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Khương Ninh tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, một nhà ba người, mỗi người thực hiện nhiệm vụ trong bốn giờ, thay phiên nhau về nhà nghỉ ngơi.

Những nhà khác vô cùng hâm mộ, cũng rối rít học theo.

Đám con trai con gái đâu dám cãi nữa, nếu không làm thì sẽ bị đánh, hoặc là bị đuổi ra khỏi biệt thự chờ chết ở bên ngoài.

Hoàn cảnh tồi tệ khiến tình thân cũng trở nên bạc bẽo, bọn họ dần thoát khỏi lớp vỏ nhà giàu sang trọng với đồ tây và rượu vang, mà thể hiện thái độ bất mãn với người nhà.

Ngay cả ông cụ nhà họ Dung mà còn đánh con trai mình, có gì mà bọn họ không làm được?

Cho nên, trong khu biệt thự thường xuyên xảy ra cảnh cha con hòa thuận yêu thương nhau, trước kia là đám nhà giàu đồ tây giày da, bây giờ cầm dép cầm chổi chạy đuổi theo phía sau, đám con nhà giàu thì cắm đầu chạy ở phía trước.

Khương Ninh chỉ đến xem trò vui, nên cũng không che giấu biểu cảm của mình.

Mở đèn pin đi tuần tra, cô đi một chút lại dừng lại, nhìn biệt thự yên tĩnh mà trầm tư.

Cô nhớ nhà số 25 hình như có nuôi một con chó bướm, lúc đêm vô tận đến cả nhà này bị đội an ninh tiêu diệt, căn nhà đến bây giờ vẫn còn trống không.

Chất lượng nhà cửa tất nhiên là rất tốt, tất cả đều đã được nâng cấp bằng vật liệu tốt.

Chỉ để trống như vậy, hơi phí.

Cậu ba nhà họ Dung còn đang có chức vụ trong ban chấp hành, Khương Ninh tìm được gã ta đang ở trong trạm gác tránh gió.

“Khu nhà bỏ trống sáu căn biệt thự, anh có định làm gì không?”

Cậu ba nhà họ Dung lập tức cảnh giác: “Sao, cô định làm gì?”

Một căn nhà còn chưa đủ cho cô ở, muốn một ngày đổi một căn à?

Từ lúc lòng tự trọng bị bà chị này làm tổn thương, thái độ của gã ta cũng không còn ân cần như trước nữa.

Khương Ninh đề nghị: “Nhà cũng không thể để trống như vậy, hay là cho thuê hoặc là bán đi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận