Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1180 -

Chương 1180 -

Khương Ninh biết người cần tìm ở đâu thì lập tức đi tới bệnh viện.

Đúng như dự đoán của cô, bệnh viện kín chỗ, thậm chí cô còn không thể chen vào được.

Thực sự không phải cô nói quá lên mà vì cơ sở ban đầu của bệnh viện đã không lớn, bây giờ lại có rất nhiều người sống sót chen chúc tới đây nhưng bọn họ còn không tới được cửa phòng khám, mọi người đều tập trung ở trong sân.

Chỉ có thể dùng từ cực kỳ thảm thiết để miêu tả khung cảnh lúc này.

Khắp nơi đều là những bệnh nhân mất kiểm soát, có người bệnh nặng đến mức chảy máu mắt liên tục.

Nhân viên y tế thì ít, việc điều trị tốn nhiều thời gian nhưng bệnh nhân lại đang chìm đắm trong cảm xúc hoảng loạn và sợ hãi.

Khi không được điều trị, một số người bắt đầu mắng to, một vài người còn đánh nhau.

Nhiều nhân viên y tế đều bị thương, đây là một vòng tuần hoàn ác tính.

Nói chung là vô cùng thảm thiết.

Khương Ninh chen qua đám đông để đi vào bệnh viện, rất nhiều bệnh nhân nhìn thấy cô đang mặc quần áo bảo hộ thì đưa tay ra kéo cô lại: “Bác sĩ, bác sĩ giúp tôi với, mắt tôi sắp mù rồi. .."

Người đó còn chưa kịp nói xong đã ho dữ dội.

Đã đến lúc này rồi thì dù có nói nhảm bao nhiêu cũng vô ích.

"Chờ đi, cô sẽ không chết đâu."

Khương Ninh đẩy cô gái đó ra rồi tiếp tục đẩy nhiều người khác, cô kiên quyết đi thẳng về phía bệnh viện.

Bệnh viện quá đông, cô phải vượt qua rất nhiều người mới tìm được viện trưởng.

Viện trưởng đang sốt ruột đến mức đi quanh một chỗ, hiện giờ bệnh viện không chỉ thiếu nhân viên y tế trầm trọng mà quan trọng nhất là thiếu thuốc.

Thuốc Tây không có, thuốc Đông y lại thiếu mất mấy loại nên hiệu quả chữa bệnh giảm đi rất nhiều.

Đối mặt với đám bệnh nhân đang nghĩ mình sắp chết thì dù có binh sĩ tại chỗ để duy trì trật tự cũng khó mà kiểm soát được tình hình.

Không ai muốn chết cả.

Nỗi sợ hãi lấn át lý trí và khát vọng sống sót khiến bọn họ phát điên.

Khương Ninh hỏi: “Thiếu thuốc gì?”

Viện trưởng lập tức nói ra như mở máy hát, liên tục báo ra các loại thuốc như một cái máy đọc, có đủ cả thuốc rửa bên ngoài và thuốc uống.

Kỹ thuật chữa bệnh của Khương Ninh không tệ, thuốc bệnh viện kê đơn quả thực là để điều trị dị ứng.

Cô có dự trữ sẵn trong không gian nhưng vẫn còn thiếu hai loại thuốc có điều cô có thể thay thế bằng những loại khác.

Nếu những bệnh nhân bị ảnh hưởng bởi nạn bướm đêm không được chữa khỏi thì toàn bộ căn cứ sẽ hỗn loạn.

Từ Cố Đình Lâm đến công nhân nhà máy chăn nuôi, công sức của mọi người đều sẽ trở nên vô nghĩa.

Khương Ninh nhìn vô số bệnh nhân bên ngoài, tiếng rên rỉ không ngừng vang vọng bên tai, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỗ tôi còn có một ít thuốc, chắc là có thể góp đủ.”

Viện trưởng sửng sốt: "Thật sao?"

"Đây là những thứ duy nhất tôi có, hy vọng có hiệu quả với mọi người."

"Đồng chí Khương, thật sự cảm ơn cô rất nhiều."

Cậu ba nhà họ Dung đột nhiên xuất hiện và nói: "Không cần cảm ơn đâu, đồng chí Khương là thành viên của căn cứ nên luôn có tư tưởng giác ngộ rất cao."

Con khỉ lắm miệng ở đâu ra vậy? Khóe miệng của viện trưởng giật giật.

Nhưng ông ấy thật sự rất cảm kích Khương Ninh, cô đã trồng toàn bộ cây thuốc trong nhà kính, thu hoạch xong lại bán cho bệnh viện còn tặng kèm một số cây thuốc giống.

Lần này cô lại kiên quyết quyên góp thuốc khi dịch bệnh đang hoành hành, thật đúng là một người chí công vô tư.

Cô đúng là có phong thái rất giống thủ trưởng.

Cậu ba nhà họ Dung kéo Khương Ninh: “Chị, chị có chắc chắn muốn tặng thuốc không?”

Khương Ninh gật đầu: "Sao cậu lại ở đây?"

“Tôi là thư ký của bộ quân đội nên phải thay mặt lãnh đạo đến hiện trường để trấn an quần chúng nhân dân.”

Nói xong gã ta lấy loa ra nói: "Yên lặng, mọi người hãy yên lặng nghe tôi nói, hiện tại bệnh viện đang thiếu thuốc men và nhân lực nhưng đồng chí Khương Ninh vừa đẹp người vừa đẹp nết, cô ấy không chỉ xây dựng nhà kính, dựng trại chăn nuôi, lúc nào cũng quan tâm đến sự phát triển và xây dựng căn cứ mà cô ấy còn quyên góp thuốc để cứu mọi người trong thời điểm quan trọng này.”

“Mọi người đều có thuốc, không cần vội vã, không cần sợ hãi.”

“Chúng ta phải tin tưởng vào đồng chí Khương Ninh, thầy giáo của cô ấy là một vị giáo sư y học cổ truyền nổi tiếng trong nước, chuyện dị ứng do nạn bướm đêm không có gì đáng sợ cả.”

“Bây giờ đã có đơn thuốc, thuốc được quyên góp cũng sẽ lập tức được đưa đến, lúc đó ai cũng có thể nhận thuốc cả.”

“Với lại cô ấy đang ở ngay đây, sẽ luôn ở bên cạnh mọi người và sẽ chữa khỏi bệnh tật cho chúng ta.”

“Bây giờ chúng ta xin mời đồng chí Khương Ninh phát biểu!"

Gã ta nói xong lập tức đưa loa cầm tay cho Khương Ninh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận