Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1221 -

Chương 1221 -

Khương Ninh vội vàng buộc chắc dây an toàn, cảm nhận được sự rung chuyển của tàu ngầm, nếu thật sự không chống đỡ được thì họ phải rút vào trong không gian, đợi khi cơn bão qua đi rồi mới ra ngoài.

Đám Hoàng Mậu rất phối hợp, chỉ cần không có tình huống đặc biệt thì họ vẫn luôn đóng cửa sổ quan sát lại.

Cho nên dù đi vào không gian thì những người sống sót cũng không biết, chỉ cảm thấy kinh ngạc rằng vì sao tự nhiên bão lại dừng.

Nhưng dù sao đây cũng là nước cờ hiểm, chưa đến đường cùng thì Khương Ninh sẽ không mạo hiểm.

Lắc lư, lảo đảo, cơ thể không ngừng đập vào ván giường.

Để ngăn chặn tiếng gào thét hãi hùng ở bên ngoài, Khương Ninh đã dùng thân mình để cảm nhận cường độ dao động của cơn bão…

Sóng gió qua đi, dường như mọi thứ dần trở lại bình thường.

Cho đến khi mọi thứ hoàn toàn trở lại bình thường thì Khương Ninh mới thở phào, nhưng khi cô vừa mở cửa ra thì khựng lại.

Có rất nhiều người sống sót lăn lộn va đập vào nhau dẫn đến việc mất kiểm soát, nôn hết nước chua trong dạ dày ra ngoài.

Khương Ninh bịt mũi và miệng lại, cô đẩy những người sống sót đang mất tỉnh táo sang một bên rồi đi tới buồng lái hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”

Đám Hoàng Mậu đều ở đây: “Chị Ninh, có phó đội trưởng Hứa ở đây thì chị yên tâm đi, bọn em đã vượt qua thành công rồi.”

Khương Ninh nóng lòng hỏi: “Còn 2688?”

Hai chiếc tàu ngầm đi nối đuôi nhau, không biết đám Trịnh Vỹ Lệ như nào rồi.

Hứa Khai Thái vội dùng sóng âm phản xạ để thăm dò: “2688 đang ở phía sau chúng ta.”

Nhóm Trương Siêu vẫn ổn là được rồi, Khương Ninh thở phào: “Tôi tới thay ca, phó đội trưởng Hứa đi nghỉ ngơi trước đi.”

Hứa Khai Thái thật sự rất mệt nên ông ấy cũng không khách sáo nữa.

Một trận gió bão, bọn họ có thể vượt qua được, nhưng người bình thường sống sót thì không chịu được.

Người nôn mửa, người bị thương, người thì bị sợ hãi quá độ.

Trương Lệ mở lời hỏi: “Chị Ninh, chị định chăm sóc bọn họ sao?”

Khương Ninh nghĩ một lát: “Chị có thuốc bột cầm máu và chống viêm, em lấy ra rồi đưa cho người phụ trách của bọn họ. Nếu các em cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ, còn mấy ngày nữa mới đến thành phố Phượng, đừng để bản thân mệt quá.”

Đường đi có trăm ngàn lối, không được lái xe khi mệt mỏi.

Thế là Trương Lệ lấy thuốc bột cầm máu và thuốc chống viêm đưa cho người phụ trách.

Có người bất mãn, nhưng nghĩ đến việc bọn họ đưa mình đến thành phố Phượng vô điều kiện thì dù trong lòng có ý kiến cũng không dám nói.

Lỡ khiến họ tức giận rồi ném bọn họ xuống biển thì sao?

Tiểu đội đặc biệt cũng thở phào, may mà chị Ninh biết nhìn xa trông rộng. Nếu không có bản lĩnh thì đừng chiều mấy người đó; nếu không thì họ cũng không chống đỡ nổi.

Mấy ngày sau, nhìn bằng mắt thường cũng biết thái độ của bọn họ đã tốt hơn nhiều.

Sống chung với những người xa lạ, quả nhiên là họ phải để ý từng chi tiết.

Khương Ninh trực xong một ca, cô định về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ người phụ trách của người sống sót lại tới tìm: “Đồng chí Khương, có một người trong nhóm chúng tôi lên cơn sốt, bất tỉnh rồi.”

Đám Trịnh Vỹ Lệ đã thông báo, nếu gặp chuyện gì cực kì nan giải thì có thể đến tìm Khương Ninh.

Nếu không phải hết cách thì anh ấy sẽ không nói ra.

Khương Ninh hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Khi xảy ra cơn bão, có một nữ đồng chí bị thương ở trán, ai ngờ vết thương bị nhiễm trùng rồi sốt, tôi cũng chỉ vừa phát hiện ra.”

Khương Ninh len qua đám người, phát hiện ra một cô gái mặc quần áo rách rưới, cơ thể gầy gò ốm yếu ngồi trong góc, có lẽ cô ấy cũng xêm xêm tuổi cô.

Bởi vì sốt quá cao nên cô ấy đã ngất đi.

Nhiều người bị thương, nhưng không ai bị nghiêm trọng như cô ấy, phải dựa vào thuốc cầm máu để cầm máu vết thương.

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Khương Ninh không thể bên trọng bên khinh, cô đành nói: “Bệnh của cô ấy hơi nguy hiểm, trước tiên hãy dìu cô ấy vào phòng của tôi.”

Dù sao đó cũng là một mạng người, hơn nữa tất cả các phòng đều chật kín người.

Thế là người phụ nữ được dìu vào phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận