Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 162 -

Chương 162 -

Người lớn không quá đề phòng trẻ con, rất nhiều cha mẹ lợi dụng lỗ hổng này, dạy con cái nhà mình ra ngoài làm việc xấu.

Cho dù bắt được tại chỗ thì vẫn có thể thoái thác trẻ con không hiểu chuyện, người lớn đừng so bì làm gì.

Nếu trên người đứa trẻ bị thương, còn có thể nhân cơ hội để mà tống tiền.

Đừng hỏi cô vì sao biết rõ, đời trước từng gặp phải, hơn nữa cũng không chỉ một lần.

“Xúi bậy gì, cô cũng thật ác độc, đứa trẻ cũng không cố ý!”

Người phụ nữ hung ác nói: “Con gái cô và con chó đánh con trai tôi thành ra như vậy, hôm nay nếu không cho một lời giải thích thì đừng trách tôi báo cảnh sát…”

Chưa kịp nói xong, Khương Ninh đã dùng dao đâm đến.

Không đâm đến trái tim bà ta, mà đâm từ thắt eo, dùng sức lên lưỡi dao.

Áo bông dày nặng bị đâm rách, lớp bông ở bên trong rơi ra…

Người phụ nữ bị dọa sợ, mặt tái nhợt, bà ta ngồi bệt trên mặt đất.

“Nếu còn không dạy dỗ con cái cho tốt, vậy thì cũng không chỉ là đâm quần áo dễ dàng như vậy đâu.”

Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi, không nói lên lời, hai đứa trẻ càng bị dọa đến run lẩy bẩy.

Đậu Đậu nhặt túi thức ăn ở trên mặt đất lên, vừa thấp thỏm vừa mong đợi nhìn về phía Hoắc Dực Thâm: “Anh, em đánh thắng rồi.”

Hoắc Dực Thâm xoa đầu cô bé: “Ừ, phản ứng rất nhanh.”

Chuyện này thấy mãi thành quen, thấy ba mẹ con đã bị khống chế, Khương Ninh không dây dưa nữa, cả nhóm đi về phía khu nhà.

Đậu Đậu và Cola đi ở phía trước, Hoắc Dục Thâm và Khương Ninh đi ở đằng sau, anh hỏi: “Ngày mai đi chặt tre không?”

Khương Ninh không hiểu, tre không chịu được lửa.

“Cần phải làm ba chiếc nỏ, mũi tên tre là vật dễ tiêu hao, cần phải chuẩn bị trước một chút.”

Vì để phòng ngừa trước nên Khương Ninh không phản đối: “Được thôi.”

Hoắc Dực Thâm muốn nói tiếp, ai biết Cola đột nhiên giật dây thừng, suýt chút nữa làm Đậu Đậu trượt ngã.

Cola ghi nhớ lời dặn của con sen – Cẩn thận vào làng, đừng để bị bắn*!

*có nghĩa là không gây ồn ào hay công khai mà phải lặng lẽ chiếm giữ lãnh thổ. Để đạt được mục đích, không thể tiết lộ mục tiêu.

Nó kẹp đuôi nhún người, nhẹ nhàng đi về một hướng khác.

Tiếp xúc lâu rồi, Khương Ninh vừa nhìn liền biết đây là điềm báo tấn công của chó con.

Khương Ninh không hiểu, nhìn về hướng của nó.

Ở phía xa có không ít người, hơn nữa ăn mặc rất dày, căn bản không thể nhận ra.

Cô lấy ra kính viễn vọng, bất ngờ phát hiện một khuôn mặt rất quen thuộc.

“Anh và Đậu Đậu về trước đi, tôi và Cola có chút việc.”

Nói xong cô mặc kệ Hoắc Dực Thâm, bước nhanh đuổi theo nhịp đi của chó con.

Chó con giảm nhẹ sự tồn tại, Khương Ninh lại che mặt chỉ để lộ đôi mắt, không gần không xa đi theo hai người đàn ông ở đằng trước.

Tránh khỏi đám người đi qua đường lớn, đi vào một tòa văn phòng bỏ hoang.

Đôi mắt của chó con loé lên tia sáng, khi leo lên tầng thả lỏng chân tay, nó còn không quên quay đầu đợi Khương Ninh: Con sen, đi theo nhanh!

Khương Ninh không vội, vừa đi lên vừa chú ý quan sát xung quanh.

Đi đến tầng trên cùng, không cần cô phải lo lắng, chó con với thính giác và khứu giác nhạy bén ở phía trước dẫn đường.

Trong văn phòng truyền đến âm thanh bẩn thỉu.

Khương Ninh im lặng đứng ở bên cạnh cửa sổ, chỉ thấy một người trong đó bị đè ở trên bàn.

Cola trợn tròn mắt, vào tư thế chuẩn bị xông vào.

Con sen Khương Ninh bịt lại đôi tai và đôi mắt của nó.

Đừng nhìn, bẩn lắm.

Khoảng hai phút nhau, anh ta phấn khích vừa định tiến hành trận ác chiến cuối cùng thì đột nhiên lồng ngực bị con dao sắc bén đâm xuyên qua…

“A!” Phát ra tiếng đau khổ.

Dương Vĩ Thông hoàn toàn không biết, siết chặt tay của mình.

Anh ta hối hận rồi, thật sự hối hận rồi.

Sớm biết đây là tận thế thì dù thế nào cũng sẽ không tỏ tình với Tô Mộng Dao, như vậy Khương Ninh sẽ không bỏ anh ta.

Anh ta có thể ở tầng 18, trở thành thành viên trong nhóm bọn họ, mỗi ngày đều có thể ăn no, không cần vì thức ăn mà buồn phiền, càng sẽ không vì một cân thức ăn mà bán thân, trở thành công cụ giải trí cho người khác.

Nhưng chỉ trong vỏn vẹn mấy tháng, những người đến dự tiệc sinh nhật của anh ta đều chết hết rồi.

Tô Mộng Dao chết rồi, Vu Thanh Thanh chết rồi, cả đám A Kiện nữa…

Nhưng anh ta không muốn chết mà, làm sao mới có thể khiến Khương Ninh yêu anh ta thêm một lần nữa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận