Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 155 -

Chương 155 -

Hoắc Dực Thâm đi ra, thay Đậu Đậu nhận nhiệm vụ huấn luyện viên của Đậu Đậu, thấy 1803 mồ hôi đổ như mưa đang rèn luyện trên đất.

Sống thật không dễ dàng, nhất là khi lầu 18 đang là cái đinh trong mắt người khác, ngay cả chó cũng phải tăng sức chiến đấu, chứ đừng nói là người.

Giờ khắc này, anh có chút xúc động: "Mọi người có muốn học bắn nỏ không?”

Tất cả nhân viên 1803 đều khiếp sợ, 1801 đang nói chuyện cùng bọn họ sao?

Bắn nỏ?

Anh muốn dạy bọn họ bắn nỏ? Phải không!

Oa, kích động thì phải làm sai? Tim cũng sắp nhảy ra ngoài!

Trương Siêu phản ứng rất nhanh: "Muốn muốn muốn!”

Thật ra thì thấy Hoắc Dực Thâm dạy Khương Ninh kỹ thuật điều tra, với mỗi ngày đối luyện chuyên nghiệp, bọn họ hâm mộ đến chảy nước miếng.

Hoắc Dực Thâm vốn là cảnh sát đặc nhiệm, cho dù là tấn công hay tự vệ đều vô cùng chuyên nghiệp, còn hơn tự mò rèn luyện một tháng.

Nhìn Khương Ninh thì biết, khi còn bé anh ấy và Lục Vũ liên thủ đánh cô, mặc dù thua vô cùng thảm nhưng vẫn đỡ được vài chiêu.

Bây giờ thì tốt rồi, cô đấm một cái có thể khiến hai người bọn họ nằm xuống.

Còn có Cola, kinh nghiệm chiến đấu của chó hoang vốn phong phú, hiện được tiếp cận với huấn luyện tiêu chuẩn cao của chó cảnh sát, đã không thể dùng từ biến thái để hình dung.

Đúng, bọn họ tuy yếu đuối nhưng vẫn có tôn nghiêm, bây giờ ngay cả chó cũng không thắng được là sao?

Quá sỉ nhục rồi!

Trong lòng đã sớm ngứa ngày, muốn quỳ xuống xin Hoắc Dực Thâm nhận học trò nhưng vẫn luôn không đủ can đảm mở miệng.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì anh quá mạnh mẽ, là loại tồn tại chỉ trong nháy mắt.

Đừng thấy mọi người lập nhóm đi tìm vật tư nhưng tình cách anh lạnh lùng, nói chuyện chưa từng lãng phí một lời, trên trán còn khắc chữ: Không quen, đừng làm phiền!

Người so với người đúng là không giống nhau, Hoắc Dực Thâm đối với Khương Ninh rất đặc biệt, không có nghĩa sẽ đối xử đặc biệt với 1803. Cho nên dù trong lòng có mong đợi, cũng không ai dám mở miệng, thậm chí cũng không dám nói với Khương Ninh.

Bây giờ, anh lại lên tiếng.

Trương Siêu muốn khóc, đây là được ôm đùi?

Lục Vũ cũng muốn khóc, anh ấy luôn bị vợ đánh, muốn học mấy chiêu lợi hại để phòng thân, đến lúc đó có thể mạnh mẽ ở trước mặt vợ!

Chưa kể, ngay cả Trịnh Vỹ Lệ cũng động lòng.

Trong tán thủ, cô ấy không đủ tự tin có thể KO Hoắc Dực Thâm nhưng còn những mặt khác thì sao?

Bây giờ là tận thế, thời cuộc đã ép người sống sót thành ma quỷ, cô ấy tiếp tục cứng đầu thì sao chứ?

Hơn được nỏ của người khác không?

Hơn được súng của người khác không?

Huống chi cô ấy còn có một mơ ước cuối cùng, một ngày nào đó có thể khiêu chiến với Hoắc Dực Thâm.

1803 đồng thanh nói, Hoắc Dực Thâm gật đầu: "Ngày mai.”

Buổi tối hôm đó, hai người đàn ông kích động đến mức không ngủ được, lén lút uống bia trong chăn.

“Siêu, cậu nói xem tại sao Hoắc Dực Thâm lại đột nhiên thay đổi thái độ?”

“Vũ, lầu 18 bây giờ là miếng thịt béo, anh ấy có lợi hại hơn nữa cũng không có ba đầu sáu tay, huống chi còn phải bảo vệ em gái, chỉ khi tất cả mọi người ở lầu 18 đều trở lên mạnh mẽ, anh ấy mới có thể nhẹ lòng.”

“Siêu, chúng ta phải cố gắng.”

“Vũ, chúng ta đi theo hướng của Ninh.”

Hai anh em vừa uống vừa trò chuyện, vô tình uống quá mức, thuận thế ngã xuống ngủ.

“A!”

Dưới lầu vang lên tiếng hét thảm thiết.

Bị đánh thức Trương Siêu tức giận chửi tục: "Mẹ nó, lại có có người chết!”

Lục Vũ mơ màng bò dậy: "Ngày nào cũng có người chết, thật là phiền phức.”

“Cậu đi đâu đấy?”

“Đi tìm vợ tôi.”

Trương Siêu tổn thương trong lòng: "…”

Đúng, anh ấy cũng không hợp có vợ!

Khương Ninh ở bên cạnh cũng bị đánh thức giống vậy, nghe thấy âm thanh truyền từ dưới lầu lên.

Lại trở mình, ngủ tiếp.

Cola ở cửa nghe thấy tiếng động, xác định dưới lầu không có thú hai chân cạy cửa, quay vào nhà nhìn con sen ngủ trên giường, sau đó lại vui vẻ chui vào ổ của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận