Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 560 -

Chương 560 -

Người ta nói không đánh người mặt cười, nhưng Khương Ninh vẫn không cho gã ta một vẻ mặt tốt: "Ngại quá, hình như tuổi cậu còn lớn hơn tôi."

Cậu ba nhà họ Dung cười bỉ ổi vô cùng: "Tận thế không so tuổi, người đẹp có bản lĩnh thì đều là chị."

Có bản lĩnh? Nhớ năm đó làm thuộc hạ của gã ta, suýt chút nữa thì bị chỉ vào mũi mắng té tát, không nghĩ tới ở tận thế lại có thể xoay người.

Khương Ninh lười phản ứng tên thần kinh này, ngược lại chú ý tới người đàn ông bên cạnh gã ta.

Tuổi ngoài ba mươi, ngũ quan lạnh như như băng cùng cặp kính tơ vàng, khoác lên người bộ tây trang cao cấp được định chế của Armani, bên dưới đôi chân dài thẳng tắp là giày da sáng bóng không nhiễm một hạt bụi.

Khí tức của bá tổng ùn ùn kéo đến khiến Khương Ninh suýt chút thì ngất xỉu.

Không phải chứ, tận thế được ba năm rồi, thế mà sức sống của bá tổng lại ngoan cường như thế?

Quả nhiên, tận thế chỉ là tận thế của người bình thường.

Đại hội chủ sở hữu do phó chủ tịch là bà Tiêu chủ trì, bà ta mặc một bộ sườn xám, khoác áo lông cừu, không những tỏa ra khí thế bức người mà còn phát biểu rất hay.

Khương Ninh nhớ rõ bà ta, chính là người dẫn đầu trong vụ loại bỏ và bôi nhọ lần trước.

Đại hội chủ sở hữu rất đơn giản, điểm chính là cách thức thanh toán phí tài sản.

Nơi nào có người sẽ có thị phi, huống chi giới thượng lưu cũng chia năm xẻ bảy, trước đây cũng có mấy thành viên của Ủy ban Chủ sở hữu bàn nhau quyết định phí tài sản, hàng tháng mỗi nhà tạm thời nộp lên hai mươi cân gạo và mì.

Phía trên áp đặt, phía dưới đương nhiên có ý kiến, cũng không phải bọn họ hiếm lạ gì chút vật tư này, nhưng nhìn nhà số 50 xoay người làm chủ khiến bọn họ bức bối khó chịu mà thôi.

Vì thế, có đề xuất rằng phí tài sản không thể áp đặt mà nên thu theo diện tích biệt thự mới hợp lý.

Ngay cả nhà họ Dung cũng hạ mình làm người, bà Tiêu không dám tự ý quyết định nữa, sau đó mới có hội nghị lúc này đây.

Thấy chị Khương không để ý tới mình, cậu ba nhà họ Dung bắt chéo chân để lộ lông chân ra, nói nhảm với người đàn ông bên cạnh: "Anh họ, anh tìm mấy chiếc xe địa hình giúp em được không?"

Bá tổng cực kỳ hào phóng: "Có một chiếc Land Rover, cho em."

Cậu ba nhà họ Dung lại ngại Land Rover không đẳng cấp: "Ít nhất cũng là Unimog chứ."

Người đàn ông đẩy kính lên, ánh mắt sắc bén quét qua: "Nếu anh nhớ không lầm, hình như em có một chiếc SUV."

Trong nước chỉ có duy nhất một chiếc, lúc ấy nhờ gã ra mặt mới thu xếp ổn thỏa đủ loại thủ tục.

Đừng nhắc, nhắc tới chính là giết chết con tim.

Tim của cậu ba nhà họ Dung như bị đâm từng nhát, mạch máu như muốn nổ tung: "Mất rồi, không biết tên súc sinh nào đã trộm hai chiếc container khổng lồ đó đi."

Xe địa hình đỉnh nhất mà gã ta ngày nhớ đêm mong, còn có thùng hàng chứa linh kiện cao cấp nhất, thế mà sờ cũng chưa kịp sờ.

Cho dù trộm đồ có giá trị đi nữa, nhưng tới dép lê cũng không tha!

"Anh họ, anh nói xem có phải rất kỳ lạ không, khóa của câu lạc bộ vẫn còn nguyên, cửa sổ nhà vệ sinh lầu hai lại bị đập nát. Hai cái thùng hàng lớn như vậy cứ thế mà biến mất, bọn chúng đem đi bằng cách nào?"

Bá tổng mắt cũng chưa chớp một cái: "Có lẽ là nhân viên bên trong gây ra, đập nát cửa sổ lầu hai cũng chỉ là để đánh lạc hướng mà thôi."

"Không thể nào!" Cậu ba nhà họ Dung vô cùng tự tin: "Muốn vào câu lạc bộ phải có vân tay, mặt và mắt của em, ba cái hợp lại mới mở được cửa, nếu không chính là tường đồng ván sắt, chắc chắn không có chuyện phá cửa."

"Ba thứ này cần có thiết bị điện tử để phân biệt." Bá tổng lo lắng cho chỉ số thông minh của gã ta: "Nếu em đã chắc chắn như vậy, xin hỏi sau này có lũ lụt thì em mở cửa bằng cách nào?"

Phú nhị đại dép lê bị sỉ nhục chỉ số thông minh: "..."

Trong lòng gã ta không phục, đột nhiên nhảy qua chuyện khác: "Anh họ, em nghe nói cửa văn phòng anh cũng bị cạy, có khi nào cũng là nhân viên gây ra không?"

"Đúng là bị cạy."

Bá tổng đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi: "Nhưng không phải do nhân viên, mà là người sống sót đi thu thập vật tư."

Cậu ba nhà họ Dung - người mất máu nặng bỗng vui sướng khi người gặp họa: "Nói xem anh bị mất cái gì rồi để em còn vui vẻ một chút."

Bạn cần đăng nhập để bình luận