Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 235 -

Chương 235 -

Cuộc buôn bán này thật sự rất có lời, ngày hôm qua ông chủ lại khen ngợi hắn ta, hơn nữa còn mang hàng đánh vào giới thượng lưu.

Chậc chậc chậc, các cậu ấm cô chiêu vênh váo hống hách ngày xưa, giờ nhìn thấy áo mưa thì mừng rỡ, tăng giá gấp mấy lần cũng không hề trả giá.

Ha ha ha, không ngờ các cậu ấm cô chiêu từng xa hoa lãng phí, vậy mà cũng có ngày phát sầu vì áo mưa, thật sự quá sảng khoái!

Cả một con bò? Khương Ninh lập tức động lòng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Có thể, nhưng phải giao dịch từng nhóm.”

“Không thành vấn đề.”

Mấy ngày liên tục, cuối cùng cũng trao đổi xong cả con bò.

Cô vừa định rời đi, gã xấu xí lại nói ra một câu khiến người ta phải kinh ngạc: “Chị gái, chúng tôi còn có một con dê.”

Dê nặng một trăm năm mươi cân, Khương Ninh không nhịn được hấp dẫn nghiến răng nói muốn.

Hai vụ giao dịch lớn, chỉ còn hơn một nghìn cái áo mưa cỡ lớn, cô không có ý định tung hàng nữa, qua thêm hai năm nữa giá trị sẽ tăng nhanh hơn.

Khương Ninh không quên dặn dò: “Tôi không hy vọng có người biết giao dịch của chúng ta.”

Gã xấu xí hiểu ngay: “Cô yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp, chỉ quan tâm đến việc hàng thật giá thật, cũng không hỏi đến đơn riêng của người khác.”

Thật ra hắn ta cũng buôn lậu, nếu không làm sao nuôi sống vợ con được chứ, sớm đã không còn gì ăn rồi.

Tuy thịt dê hơi ít một chút, nhưng heo, bò với cá đã đủ, cộng thêm thịt mà cô tích trữ và thu thập từ trước, cơ bản là đã đủ cho nàng cùng chó con sống thoải mái đến cuối đời.

Một lần nữa cảm ơn vì món quà mà thiên nhiên ban tặng.

Hoắc Dực Thâm đi ra ngoài, Khương Ninh ở nhà trông hai đứa, có Đậu Đậu ở đây cô không dám bật máy sưởi, chỉ có thể dùng than củi để sưởi ấm, cô làm khoai tây nghiền trộn thịt băm, hai đứa ăn cực kỳ vui vẻ.

Ba người Trịnh Vỹ Lệ ở biệt thự trên sườn núi năm ngày, dùng toàn bộ sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ kéo mấy trăm cân than củi về.

Từ đầu đến chân toàn là màu đen, ai không biết còn tưởng bọn họ chui ra từ trong lò than, cả người tiều tụy hẳn.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm giúp chuyển than củi, Cola hiếu chiến dùng miệng cắn bao tải, không ngừng kéo lên lầu.

Sinh tồn thật sự không dễ, đến biệt thự trên sườn núi đốn kha khá củi, ba người thay phiên nhau bảo vệ địa bàn, dù là ban ngày hay đêm tối cũng không gián đoạn, như vậy mà vẫn bị người khác chú ý.

Nếu không phải vũ lực của bọn họ đủ mạnh, trên người còn mặc tấm thép màu làm “áo chống đạn”, thì đã bị người khác mưu hại.

Cuối cùng bọn họ phải lấy súng ra, mới thành công đánh lui đám người không có ý tốt.

Ba người ngã xuống sô pha, mệt đến nỗi ngay cả nói cũng không muốn nói.

Khương Ninh nhóm lò sưởi cho bọn họ, làm một nồi mì trộn tương thịt cực lớn, ba người ăn xong mới lên được một chút tinh thần.

Bọn họ dùng bếp than đun nước, rửa sạch từ đầu đến chân, chui vào chăn ngủ say.

Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, mới xem như hoàn toàn tỉnh táo.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm không làm việc, nhưng cũng có công trông nhà, Trịnh Vỹ Lệ cho mỗi người năm mươi cân than củi.

Hai người đều không muốn chiếm phần lợi này, cứ vậy từ chối.

Nhà họ Chung cũng không muốn, nhưng Trịnh Vỹ Lệ cưỡng ép nhét vào: “Bà ơi, nếu bà không nói cho bọn cháu biết phương pháp làm than, bọn cháu cũng không có cách nào làm ra than củi.”

Tình cảm nồng nàn khó từ chối, bà Chung đành phải nhận lấy.

Khương Ninh lấy vật tư ăn tết đổi được ra: “Những thứ này là dùng dây chuyền vàng, nhẫn và đồng hồ đeo tay đổi, ngoài ra còn có một bao thuốc lá.”

Đầu năm nay, vàng và ngọc thạch mặc dù có người thu mua, nhưng đã không còn đáng giá như trước kia, có thể đổi được nhiều đồ như vậy quả thực khiến người ta phải ngạc nhiên mừng rỡ.

Trương Siêu khiếp sợ: “Trong thời tiết quỷ dị này mà vẫn có khoai tây và cà chua, thịt bò cũng vẫn còn tươi, quá thần kỳ.”

“Hiếm khi thấy cậu cảm thấy thần kỳ vậy đấy.” Ánh mắt sắc lạnh như dao của Khương Ninh bay qua, bóp chết ý tưởng không nên có của anh ấy trong nôi: “Người bình thường như chúng ta không có cách, chẳng lẽ những người có tiền có thế lại không có?

Trước khi tận thế họ theo chế độ 996*, sau tận thế vẫn có cách tiếp tục hút máu.”

*Hệ thống/ chế độ giờ làm việc/ công tác 996, hệ giờ làm 996 dịch từ công tác chế 996 (tiếng Trung: 996工作制; bính âm: Gōngzuò zhì) hay theo cách các báo Việt Nam hay gọi văn hóa/ lịch làm việc 996, là một lịch trình làm việc được thực hiện bởi một số công ty ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tên gọi bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận