Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1117 -

Chương 1117 -

Bốn người làm việc cùng nhau, ai cũng có thể lực tốt lại không lười biếng nhưng vì thùng lưu trữ quá lớn nên vẫn phải tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng đất ở vùng hoang phế, không có nước nên Khương Ninh phát huy sự gian lận của mình tới mức tối đa.

Đất đào được tạm thời thu gom vào không gian, giúp nâng cao hiệu quả rất nhiều.

Ai ngờ họ đã vui vẻ sớm quá, mọi người không ngờ đào không bao sâu lại xuất hiện một lớp đá.

Thùng lưu trữ bị mắc kẹt trong các vết nứt của tảng đá, có rất nhiều tảng đá ghim chặt vào nó, muốn đào nó ra không phải là dễ dàng.

Khương Ninh thay đổi trang bị, cô lấy ra bốn thanh thép nhọn có thể dùng để cạy đá.

Chỉ cần cạy cho chúng lỏng ra rồi thu vào không gian nhưng vẫn tốn rất nhiều thời gian.

Cả một ngày, họ vẫn chưa nạy được một phần ba, cả bốn người mệt bở hơi tai.

Bọn họ chỉ còn cách dựng lều nghỉ ngơi vào buổi tối.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm canh giữ tới nửa đêm còn Hứa Khai Thái và Hoàng Mậu canh từ nửa đêm đến sáng.

Từ đầu buổi đến nửa đêm không có chuyện gì, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.

Qua nửa đêm, đột nhiên lều bị vỗ nhẹ hai tiếng.

Hoắc Dực Thâm ngủ không sâu nên ngồi dậy ngay lập tức.

Hứa Khai Thái nói khẽ: "Có biến rồi."

Khương Ninh quay người và nhanh chóng đeo kính nhìn ban đêm vào, cô còn không quên đưa cho Hứa Khai Thái và Hoàng Mậu mỗi người một cái.

Trong đêm tối đen như mực có bóng người lặng lẽ tiến lại gần.

Không phải một mà là một đám, bọn chúng còn cầm theo vũ khí.

Bốn người ra hiệu giữ nguyên chiếc lều, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm trốn sau thùng lưu trữ, còn Hứa Khai Thái và Hoàng Mậu thì lặng lẽ đi vòng qua hai bên.

Khương Ninh lấy máy ghi âm mini ra ném vào trong lều, tiếng ngáy lập tức vang lên.

Những bóng đen tiếp tục tới gần, bao vây chặt chiếc lều.

Lều bị nhấc lên rồi bọn chúng lao vào điên cuồng dùng dao, gậy đập loạn xạ.

Ngay sau đó, tiếng nói chuyện vang lên, dường như bọn chúng đang chửi bới.

Hừ, không phải người nước mình.

Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô giơ súng máy bắn vào họ.

Những tiếng la hét vang lên không dứt.

Nhiều bóng đen quay người bỏ chạy nhưng không ngờ sau lưng lại vang lên tiếng súng.

Khương Ninh có đủ đạn lại đeo kính nhìn ban đêm nên cô quét sạch đến lúc không còn bóng dáng nào đứng thẳng mới dừng lại.

Tuy đã ngừng bắn nhưng cô cũng không vội vàng đi ra ngoài.

Bốn người, mỗi người phòng thủ một góc, đợi hơn nửa tiếng mới ra ngoài.

Bọn họ cùng nhau bắn từ bốn phía nên chiếc lều bị bắn thành một cái sàng, xác người nằm rải rác trên mặt đất.

Da đen, da đỏ, da trắng, một đống hỗn độn.

Một số người không bị bắn trúng chỗ hiểm nên vẫn còn hơi thở.

Khương Ninh lương thiện bèn thêm một phát cho bọn họ đi về tây thiên.

Ầm ĩ một trận như vậy thì không ai ngủ được nữa, một người đứng canh còn ba người tiếp tục đào.

Đã có hai mươi mấy người chết, không ai biết liệu còn có một đám đông hơn nữa tới đây hay không.

Chỗ này không thể ở lâu được, mọi người càng làm việc chăm chỉ hơn.

Chỉ cần tảng đá hơi lỏng ra, Khương Ninh sẽ chuyển vào trong không gian.

Đến rạng sáng, cả người bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi và thở hổn hển.

Khương Ninh lấy bánh bao và cháo trắng ra, bốn người ngồi dưới đất ăn.

Đối với cô đó chỉ là một bữa sáng bình thường nhưng Hứa Khai Thái và Hoàng Mậu đã lâu rồi mới được ăn bánh bao hấp có mùi sữa.

Cháo cũng đặc và dẻo, còn có cải bẹ muối ớt giòn, ngon miệng.

Tại sao hai người lại đột nhiên có cảm giác muốn khóc?

Đúng là vô dụng mà!

Ăn no bụng xong họ lại tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Bọn họ đào bới cật lực cả buổi, vất vả lắm mới xong được một nửa thì đột nhiên phát hiện có một đám người hoang dã đang lao tới từ xa.

Cả đám áo quần tả tơi, làn da bị phơi cháy đen, miệng thì nói bô lô ba la gì đó, tay cầm gậy gộc xông tới phía này.

Ít nhất cũng có khoảng hai ba trăm người, trong đó còn có mười mấy người đang cầm súng trong tay.

Không biết trong súng có đạn hay không.

Bốn người đấu với hai ba trăm người?

Bạn cần đăng nhập để bình luận