Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 944 -

Chương 944 -

Sau khi thiên tai kết thúc, nhân loại sẽ đi khai quật và tìm kiếm.

Nhưng không cái nào trong số năm thùng lưu trữ kia có dụng cụ y tế.

Vì vậy Khương Ninh đã chia một phần ba số dụng cụ cô có cho căn cứ Hoa Thành.

Cô tin thầy Mã sẽ dẫn dắt cả đội tận dụng chúng.

Hiện giờ chỉ còn ba mươi trong số ba nghìn chiếc tàu ngầm, vậy số còn lại ở đâu?

Tàu chiến, tàu sân bay, các loại tàu vận chuyển tiếp tế,... Cô tin rằng vẫn còn rất nhiều người sống sót chưa được tìm thấy.

Khương Ninh không hề nghi ngờ khả năng sinh tồn của nhân loại, người Hoa rất giỏi sinh tồn trước thảm họa, chứ không phải chờ chúa cứu thế đến.

Cô tin nếu có căn cứ Hoa Thành thứ nhất thì cũng sẽ có căn cứ Hoa Thành thứ hai…

Vì thế nên cô không cho hết toàn bộ dụng cụ y tế mà cô có.

Nhưng cô hy vọng thiên tai sẽ kết thúc từ đây, căn cứ sẽ thành công khôi phục các thành phố ven biển trên đảo, một ngày nào đó những người sống sót có thể trở về lục địa.

Trong bóng tối, 2688 lặng lẽ rời khỏi căn cứ Hoa Thành, nơi mà họ đã sống suốt mấy tháng.

Bây giờ đã rời khỏi ranh giới trên biển, lại một lần nữa du hành giữa đại dương vô tận.

Xung quanh căn cứ có rất nhiều người sống sót như hổ rình mồi cho nên 2688 không hề do dự lặn xuống biển và rời đi nhanh chóng.

Không biết là do những người người ngoại quốc sống sót có dụng cụ sinh tồn hạn chế, hay là do dưới biển vào ban đêm sẽ an toàn hơn mà 2688 đi suốt vài giờ đồng hồ vẫn không gặp phải nguy hiểm gì.

Lúc cách căn cứ hơn hai trăm hải lý, trời đã gần sáng.

Hai người để tàu ngầm trôi nổi, rửa mặt rồi trở về phòng ngủ.

Sau khi ngủ một giấc đến chiều, ba người và một chó ngồi trước cửa sổ quan sát, vừa ăn những món ngon vừa thưởng thức phong cảnh dưới đáy biển.

Ba người khá im lặng, không trò chuyện gì nhiều.

Chó con ngồi xổm trước cửa sổ, nghiêng đầu nhìn con sen như đang hỏi tại sao còn chưa về?

Về sao? Không thể trở về căn cứ được nữa rồi.

Cơm nước xong, Đậu Đậu đứng dậy thu dọn.

Khương Ninh lấy cà phê nóng ra, Hoắc Dực Thâm chậm rãi uống: “A Ninh, em muốn đi đâu không?”

Địa cầu giờ chỉ toàn là nước, cho dù có nơi muốn đi thì nó cũng đã biến mất từ lâu rồi.

Nếu được chọn thì cô muốn trở lại thành phố Phượng, nơi ấy mới thật sự là nhà của cô.

Tiếc là thành phố Phượng đã không còn tồn tại nữa rồi.

Khương Ninh ngẫm nghĩ: “Trôi theo dòng nước đi, đi đến đâu thì đến.”

Vì thế 2688 bắt đầu trôi nổi không có mục đích theo dòng nước.

Tinh thần của Đậu Đậu sa sút mất hai ngày, nhưng cô bé cũng dần dần hoạt bát trở lại.

Vì sợ ở dưới đáy biển lâu ngày sẽ ngột ngạt nên mỗi ngày Khương Ninh đều sẽ vào không gian nửa tiếng.

Đậu Đậu cùng chó con hái dưa leo, rau xanh và trái cây trong vườn đất đen, đôi khi sẽ chăm sóc vườn thuốc.

Hơn hai mươi mẫu đất đủ cho hai người chơi vui vẻ.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm cũng bắt đầu hái thuốc, thu hoạch cây nên thu hoạch và trồng cây nên trồng.

Mỗi ngày bận rộn làm việc nửa tiếng, cơ thể và tinh thần trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Nếu hôm nào thời tiết trên mặt biển không tệ thì họ sẽ nổi lên hít thở khí trời.

Chỉ là thời tiết càng ngày càng lạnh, gió biển thổi như dao cắt, ngay cả chó con cũng run bần bật vì lạnh, dần dần họ không còn muốn ngoi lên mặt biển nữa.

Khương Ninh tìm được quần áo giữ nhiệt nên bọn họ lại được cảm nhận sự ấm áp vĩnh hằng lần nữa.

Dòng hải lưu khá phức tạp, lúc thì phía tây, lúc thì phía đông, lại có lúc phía nam, phiêu bạt trên biển nửa tháng khiến người ta cảm thấy bối rối.

Sau đó, dòng nước liên tục chảy về phía bắc.

Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, từ không độ xuống dưới âm độ.

Vào ngày gần đây nhất, nhiệt độ đã xuống khoảng âm mười độ.

Đậu Đậu có chút tò mò: “Chị dâu, tàu ngầm của chúng ta sẽ đi đến đâu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận