Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 594 -

Chương 594 -

Cục trưởng Lăng hơi kinh ngạc, gã con ông cháu cha này trước đó còn đối chọi với nhà số 50, sao bây giờ lại cuống quýt nói đỡ cho họ vậy?

"Hội đồng chủ sở hữu khu nhà này là ai?"

Cậu ba nhà họ Dung tự hào: "Không may đó lại là tôi."

Cục trưởng Lăng sắp xếp cho gã ta làm việc: "Bây giờ là thời điểm quan trọng, khắp nơi đều xảy ra bạo động, mong rằng cậu có thể dẫn dắt các chủ sở hữu khu nhà này, phát huy đầy đủ chức trách của hội đồng chủ sở hữu, sắp xếp người dọn dẹp khu nhà và giữ gìn an toàn mỗi ngày. Tất nhiên, nếu gặp vấn đề khó có thể liên hệ sở cảnh sát, chúng tôi sẽ ưu tiên tới đây."

Nói xong, ông ấy vỗ vai cậu ba.

Đám côn đồ không có chuyện ác nào không dám làm, lực lượng quân đội phân phối đến thành phố Phượng không nhiều, bọn họ phải đảm bảo an toàn cho cả thành phố.

Khu nhà tạm thời thoát khỏi khốn khó, bọn họ vội vàng chạy đến thành phố khác thay phiên trực, không rảnh tốn nhiều năng lượng ở thành phố mới Quang Minh.

Cậu ba nhà họ Dung định yêu cầu họ cho người ở lại phòng thủ nhưng lời đến bên miệng lại thôi.

Nếu là người khác còn dễ nói nhưng cục trưởng Lăng chắc chắn sẽ không lấy việc tư làm việc công.

Gã ta đột nhiên cảm thấy trọng trách trên người hơi nặng: "Vâng, cảm ơn cục trưởng Lăng đến đây kịp thời."

Quân cảnh không nên ở lâu, kiểm tra khu nhà một lần nữa, xác định không còn đám côn đồ trốn trong đây mới lái xe rời đi, tiếp tục chạy đến khu cần cứu viện.

Bọn họ vừa bước chân rời đi, cậu ba nhà họ Dung và ba ruột thương lượng về vấn đề an toàn của khu nhà.

Môi hở răng lạnh, nhà họ Dung có bảo vệ không phải là giả nhưng nếu xung quanh đều bị thất thủ thì sớm muộn gì cũng đến nhà mình.

Nhìn những chủ sở hữu trở về từ cõi chết, ông cụ Dung cảm giác sâu sắc về trách nhiệm to lớn này: "Bây giờ mở cuộc họp chủ sở hữu đã."

Thế là vào ngày thứ tư của đêm vô tận, thành phố mới Quang Minh cử hành đại hội chủ sở hữu lần thứ ba, tiếng kèn vang lớn trong đêm tối.

Nửa tiếng sau, nhóm chủ sở hữu sôi nổi ra khỏi nhà.

Có người bị thương nhẹ, có người quần áo hơi lộn xộn, có người thì... biến mất mãi mãi.

Cuộc họp do ông cụ Dung chủ trì, các nhà báo số người may mắn sống sót.

Có sáu chủ sở hữu không còn một người sống, bọn họ đều chết dưới tay đội bảo vệ.

Cậu ba nhà họ Dung biết được đó là những nhà nào thì không khỏi hoảng sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, may mắn là nhà mình bình thường không gây khó dễ cho bảo vệ, đối xử với người hầu và bảo vệ khá lịch sự.

Sau khi các nhà báo cáo xong, khu nhà có tổng cộng hơn bốn mươi người chết, đây là đám côn đồ còn có lương tâm, bọn họ chỉ nóng lòng cướp vật tư chứ không giống đội bảo vệ mang thù tiêu diệt.

Thế nhưng người bị thương nhiều vô số kể, còn có người bị sợ hãi đến mức thần kinh không bình thường.

Chuyện khiến Khương Ninh ngạc nhiên là ông Trần nhà số 36 chết rồi, bà Trần và Trần Nghiên Phỉ đều bị thương, có lẽ là thường ngày luôn vênh mặt sai khiến nên người hầu trong nhà đều bỏ đá xuống giếng, lấy không ít vật tư rồi lẩn vào đám côn đồ bỏ chạy.

Bây giờ hai mẹ con ôm nhau khóc thảm, bà Trần nghẹn ngào không ngừng: "Ông cụ Dung, ông nói xem chúng tôi mẹ góa con côi sau này phải sống làm sao đây?"

Sống làm sao? Ông cụ Dung giật giật miệng, chuyện này liên quan gì tới ông ta.

Hết lần này tới lần khác, Trần Nghiên Phỉ nước mắt lưng tròng nhìn cậu ba, dường như gửi hy vọng gã ta thành bạch mã hoàng tử tới.

Cậu ba nhà họ Dung im lặng, gã ta với cô ta có liên quan gì nhau? Chính gã còn phải dựa vào ông cụ để sống sót đây.

Gã ta quay đầu, chào hỏi Khương Ninh từ xa.

Trần Nghiên Phỉ cắn răng muốn nát.

Ông cụ Dung an ủi bà Trần: "Mọi người yên tâm, hội đồng chủ sở hữu sẽ chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho khu nhà này, sẽ không bỏ mặc các chủ sở hữu."

Không hổ là lão hồ ly, nói như không nói.

Xác định được số người thương vong, ông cụ Dung vào thẳng vấn đề. Đầu tiên là phải nhanh chóng xử lý thi thể trong khu nhà, nếu không được kiểm soát sẽ gây ra dịch bệnh và gây bất lợi cho người sống trong khu nhà; thứ hai là tổ chức đội tuần tra an ninh một lần nữa, đảm bảo an toàn cho khu nhà.

Vì vết xe đổ đội bảo vệ phản bội nên ông cụ Dung đề nghị thành lập đội tuần tra an ninh từ các chủ biệt thự, mỗi nhà lấy một người phụ trách tuần tra an toàn cho khu nhà.

Đề nghị không tệ nhưng góa phụ nhà họ Trần lại có ý khác: "Mẹ góa con côi như chúng tôi sao có thể tham gia tuần tra được chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận