Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 694 -

Chương 694 -

Ngày thứ hai trải tấm kính xong, ban đêm cô đang ngủ, đột nhiên truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống.

Bởi vì mỏ neo bị đứt gãy, nhà kính hoàn toàn sụp đổ, kính từ phía trên ào ào rơi xuống.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm nhanh chóng thức dậy, chạy tới sân sau nhìn xem.

Cũng may, kết cấu giá đỡ của nhà kính ở sân sau khác biệt với tầng hai, mỏ neo không lộ ra ngoài, vẫn rất an toàn.

Nhà kính không có vấn đề gì, nhưng có hai con thỏ bị dọa chết.

Không qua mấy ngày, nhà kính của Tần Xuyên cũng sập.

May mắn hắn ta đã chuẩn bị đầy đủ, kịp thời chuyển đồ ăn được trồng trên sân thượng xuống sân sau.

Nhà kính trong khu nhà lần lượt sụp đổ.

Hai nhà mới dựng nhà kính coi như xong, vì đi theo bắt chước đã bỏ ra số tiền dựng nhà kính với giá trên trời, bây giờ toàn bộ vỡ thành mẩu thủy tinh, trong lòng họ không nhịn được khóc tại chỗ.

“Không sống nữa, sống còn ý nghĩa gì?”

Quá khó, thật sự quá khó.

Cũng có người trời sinh lạc quan: “Khóc cái gì, nó bảo vệ chúng ta hơn mấy tháng, coi như tiền mua mạng đi. Những người không xây nhà kính, đều có thể kiên trì hơn mấy tháng, nhà của chúng ta cũng có thể tiếp tục kiên trì!”

Buổi sáng lúc cô tỉnh lại, cô lên lầu kiểm tra tình hình trên sân thượng.

Lúc ăn sáng, Khương Ninh mở miệng hỏi: “Chúng ta phải đào đất xây tầng hầm không?”

Hoắc Dực Thâm: “Mưa axit sắp kết thúc rồi, đào cũng chẳng có ích gì, thực sự không được thì ở trong xe cũng được.”

Khương Ninh không có ý kiến, nói cho cùng kẻ cướp bóc gánh vác được TNT, đến lúc đó bọc vải chống axit là được.

Mưa axit tiếp tục rơi, cách mấy ngày Khương Ninh sẽ cầm giấy thử đo độ pH.

Tính axit dần dần giảm xuống, tính ăn mòn không mạnh như lúc mới bắt đầu.

Nhất thời hiếu kỳ, cô đào chút bùn đất từ bên ngoài về.

Trải qua mấy lần được nhà nước thoái biến, tính axit ô nhiễm trong đất thật sự giảm xuống.

Ngày mưa axit kết thúc, trải qua một năm rưỡi cố gắng, có lẽ đất đai có thể khôi phục sự sống.

Nhưng mà Khương Ninh không vui vẻ, ngược lại tâm tình của cô càng thêm nặng nề.

Trong ký ức của Hoắc Dực Thâm, sau khi mưa axit qua đi, bình ổn được một đoạn thời gian, vụ va chạm mạnh mảng kiến tạo nổ ra...

Sự yên tĩnh này, chính là yên tĩnh trước giông bão.

Sau này có chuyện gì, Hoắc Dực Thâm cũng không biết.

Khương Ninh cảm thấy bất an, tất cả tai họa đều được báo trước, va chạm mạnh mảng kiến tạo cũng sớm xảy ra sao?

Lo lắng cũng vô dụng, mấy năm nay thứ nên chuẩn bị đã chuẩn bị đủ, có thể sống sót không thì tuỳ mệnh thôi.

Thời tiết sáng sủa mấy ngày, mưa lại rơi tí tách, nhưng tính axit càng ngày càng thấp.

Sợ người sống sót quá nhàm chán, nhà nước kịp thời thông báo tin tức, quả nhiên cổ vũ được không ít người.

Cảm giác, có thể vượt qua.

Hai tháng tiếp theo, lần lượt rơi mấy trận mưa, nhưng thời gian không dài, sau đó nắng nửa tháng, đã lâu không thấy trời xanh mây trắng.

Về sau có mấy cơn mưa liên tiếp, độ pH đều bình thường.

Chính phủ chính thức tuyên bố, mưa axit đã kết thúc.

Rất nhiều người gầy như que củi ra khỏi tầng hầm, thỏa thích tắm nắng dưới ánh mặt trời, người khóc người cười...

Mặt đất vừa bị mưa axit gột rửa, không còn một ngọn cỏ, nhưng nhà nước tiếp tục tiến hành công trình thoái biến, hy vọng sân vườn sớm có thể phục hồi sức sống.

Rất nhiều người sống sót bỏ đất cát đã dự trữ từ trước ra, bắt đầu trồng cây nông nghiệp, đặt trong cái rương phế phẩm ở trên sân thượng nhận lấy ánh sáng.

Mặt đất và nước bị ô nhiễm, giếng khu nhà không thể dùng, cân nhắc đến mưa axit đã kết thúc, cậu ba nhà họ Dung giải tán đội ngũ lấy nước, sau này quản lý từng hộ nhà là được.

Vì che giấu tai mắt người khác, cách mấy ngày Hoắc Dực Thâm sẽ lái xe ra ngoài lấy nước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận