Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 496 -

Chương 496 -

Thuốc cứu mạng đã xong, trong tay còn có đủ loại phương thuốc mà Mã Quang Niên cung cấp, cho dù Khương Ninh không suy nghĩ được ra loại thuốc đặc hiệu nào thì nuôi dưỡng phổi bảo vệ gan cũng không có vấn đề gì hết.

Hòn đá đè nặng trong tim cũng rơi xuống đất một chút rồi.

Xuống xe hoạt động, đợi dạ dày không còn cảm thấy no nữa, Hoắc Dực Thâm mở miệng nói: “Quay về thành phố Phượng?”

Khương Ninh suy nghĩ một hồi: "Ở đây cách căn cứ quân sự cũng không quá xa, hay là chúng ta đi một chuyến, xem bọn Lục Vũ sống như thế nào?”

Sống là một nhu cầu bản năng của con người, còn tình cảm thì lại là nhu cầu tinh thần.

Đến đã đến rồi, vòng một cái đi thăm bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Hoắc Dực Thâm không có ý kiến.

Thế là, ba người một chó lại lần nữa xuất phát.

Con đường đến căn cứ quân sự rộng hơn nhiều, trên đường còn gắp vài chiếc xe bị hỏng đi theo hướng ngược lại.

Nếu như đoán không sai, đó chắc là những người may mắn sống sót trong căn cứ, ra ngoài nhặt ve chai đổi điểm cộng.

Chiếc xe Hummer lớn mạnh mà ngoại hình thì thô bạo, thu hút không ít ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ, nhưng không ai dám làm loạn trong phạm vi thế lực quân sự.

Con đường rất dễ đi, ba mươi km rất nhanh đã đến nơi.

Từ xa nhìn thấy căn cứ quân sự, được xây dựng xung quanh hồ Vạn Sơn, những ngôi nhà chi chít, mênh mông vô tận.

Căn cứ có thể tiếp nhận ba trăm ngàn người có thể tưởng tượng quy mô và bố cục của nó, ngay cả khi không nhìn thấy toàn diện, thì trong tim cũng vụt hiện ra vô số rung động.

Lái xe dọc theo quốc lộ, còn cách căn cứ quân sự năm km thì gặp một trạm kiểm soát.

Quân nhân canh gác tay cầm vũ khí, khi thấy chiếc xe không có thẻ ra vào, anh ấy ra hiệu đỗ xe vào lề đường: “Mấy người làm gì?”

Khương Ninh hạ thấp cửa sổ xe: “Chúng tôi đến tìm người.”

“Người nào?”

"Anh họ và chị dâu, chúng tôi chia xa khi nóng cực hạn, khi đó họ mang theo vật tư đến căn cứ, lúc đó họ còn để lại một số đồ ở nhà chúng tôi, nói là sẽ quay lại lấy, nhưng bây giờ đã hơn một năm, đến nay vẫn chưa có tin tức gì."

“Mọi người xuống xe, đi bộ đến bốt canh gác bên phải ở phía trước, bên đó có nhân viên hỗ trợ tìm kiếm.”

Không ngờ căn cứ quân sự lại có nhân tính đến vậy, Khương Ninh vội vàng cảm ơn.

Chó con không tiện xuống xe, cô ấy để Hoắc Dực Thâm cùng Đậu Đậu ở trên xe đợi luôn.

Mang theo giấy tờ đi bộ trên con đường phía bên phải, khoảng trên dưới 500m, thực sự có xuất hiện một ngôi nhà trệt, đằng trước có vài người mặc quần áo rách cũ đang xếp hàng.

Sau khi đợi vài phút, rất nhanh đã đến lượt Khương Ninh.

Cô đưa chứng minh thư lên: "Làm phiền giúp tôi kiểm tra Lục Vũ, hơn một năm trước từ thành phố Phượng đến đây.”

Sau khi kiểm tra danh tính, nhân viên dùng máy tính tìm kiếm: “Tên là gì?”

“Lục Vũ, Lục trong lục địa, Vũ trong nước mưa.”(*)

(*) Nguyên văn 雨水(Vũ Thủy): nước mưa.

“Có người tên Lộ Vũ, Lộ trong con đường, Vũ trong vũ trụ, hơn 40 tuổi.”(**)

(**) Lộ nguyên văn 路: tiếng trung phát âm giống Lục.

Khương Ninh ngạc nhiên, lsao lại không có Lục Vũ được chứ?

Điều này không chính xác, chẳng lẽ trên đường đến thành phố Huệ bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Khương Ninh có chút hoảng hốt, đột ngột quá nên tâm trạng phức tạp, vội vàng nhờ nhân viên giúp kiểm tra Trịnh Vỹ Lệ và Trương Siêu.

Không có Trịnh Vĩ Lệ, ngược lại tên Trương Siêu thì có ba người, nhưng tuổi thì lại không khớp.

Khương Ninh ngớ người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Rời khỏi bốt canh gác quay lại xe, đầu cô vẫn còn rối bời.

Thiên tai tận thế, sinh tử vô thường, Hoắc Dực Thâm an ủi: "Em đừng quá lo lắng, cũng có thể bọn họ thay đổi ý định, qua thành phố Gia rồi cũng nên.

Khương Ninh cảm thấy không có khả năng mấy, lương thực mà bọn họ mang đi trừ một số phải nộp khi vào căn cứ thì vẫn có thể sinh sống một thời gian dài.

Hơn nữa rõ ràng Hoắc Dực Thâm đã nhắc nhở, căn cứ quân sự an toàn hơn nhiều.

Không có tình huống đặc biệt, đa số mọi người đều sẽ ưu tiên lựa chọn căn cứ quân sự.

“Em đừng quên, Trịnh Vỹ Lệ không chỉ có ba mẹ, còn có anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái, chị ấy sẽ nhìn người nhà mình gặp khó khăn sao?”

Hoắc Dực Thâm đoán: "Có khả năng nhà họ Trịnh không lấy được lương thực ra, chỉ có thể thôi để lần khác đi căn cứ nhà nước.

Cho dù có thể lấy được ra, Trịnh Vỹ Lệ dắt theo mười mấy người thân, cho dù chị ấy phù hợp với điều kiện của căn cứ quân sự, cũng chưa chắc căn cứ quân sự sẽ thu nhận.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận