Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 723 -

Chương 723 -

Khương Ninh tìm được nhân viên tiếp đón, nhưng người này bận đến mức chân không chạm đất, cô vừa hỏi tìm người thì người này đã bảo không biết.

“Tai họa đột nhiên ập đến, bão cát khiến rất nhiều người bị thương, mưa như thác đổ khiến nhiều chỗ trên núi bị lở, bây giờ đã sắp xếp được cho năm sáu trăm người, chúng tôi tạm thời không thể thành lập danh sách được, hoặc là cô tự mình đi tìm, hoặc là chờ chúng tôi có thời gian rồi hẵng tới.”

Khương Ninh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tìm từng lều một.

Lều vải quân dụng có hạn, bên trong đều có đầy người, đừng nói là có thể nghỉ ngơi, có khi ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Người ở bên trong vẻ mặt lạnh lùng, ôm thật chặt vật tư của mình, cảnh giác đề phòng người xung quanh.

Lòng người rét lạnh, không ai biết bên cạnh mình là người hay quỷ, nếu không cẩn thận thì vật tư sẽ bị cướp mất.

Gặp tai họa phải sống lang thang thì thôi đành chịu, nhưng vật tư chính là mạng sống.

Thấy Khương Ninh vén lều vải ra xem, vẻ mặt của những người bên trong rất chống đối, nhưng cũng có rất nhiều người âm thầm quan sát cô.

Cô đã mặc áo mưa, nhưng ánh mắt của con người thời tận thế vô cùng sắc bén, chỉ cần nhìn vài lần là có thể đoán được cô sống có tốt hay không.

Khương Ninh mới tìm được năm sáu lều vải, cũng đã bị người khác để mắt tới.

Cô vờ như không phát hiện, tiếp tục cố chấp đi tìm.

Rất nhanh sau đó, có người bước đến hỏi: “Cô gái, cô tìm người à? Cô tìm người như thế nào, tôi cũng đã ở đây hai ngày, khá hiểu rõ tình hình ở đây, có lẽ sẽ giúp được.”

Khương Ninh không phản ứng gì, bà ta vẫn không ngừng lải nhải ở bên cạnh.

Cứ lải nhải suốt, phiền quá.

Khương Ninh lấy ra trong túi leo núi một Đường đao: “Cút!”

Lúc cô bị mù, không thấy có người theo đuôi, nhưng vẫn muốn đến nơi vắng vẻ để giết người cướp của.

Đường đao sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Người phụ nữ kia còn định giải thích, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Khương Ninh, giọng nói như nghẹn ứ ở cổ họng.

Bà ta không dám dây dưa nữa, sợ cô sẽ chém bà ta thật.

Không phải chỉ có mỗi mình Khương Ninh đang tìm người, rất nhiều người sống sót bị lạc người thân cũng chạy đến đây, hy vọng có thể tìm được người thân hoặc bạn bè bị mất tích.

Sau khi tìm một lượt hai mươi lều vải mà vẫn không có, trong lòng Khương Ninh nóng như lửa đốt chỉ đành tìm lều vải tư nhân

“Cô là ai vậy, vén lều vải của tôi làm gì? Đồ điên!”

Chỉ cần có thể tìm người, bị mắng vài câu cũng không sao cả.

Có người tốt tính, giải thích vài câu là được, có người tính tình không tốt thì lập tức hỏi thăm sức khỏe mười tám đời tổ tông nhà cô.

Nhưng Khương Ninh không quan tâm.

Chỉ là cô cũng đã tìm lều tư nhân hết cả rồi, vẫn không có tin tức gì, tâm tình ngày càng phức tạp.

Nhiều người bình thường vẫn có thể chống đỡ nổi, sao lại không có anh chứ?

Cơn mệt mỏi bất ngờ xuất hiện, khiến Khương Ninh lảo đảo muốn ngã.

Có người nhanh tay đỡ lấy: “Cô không sao chứ?”

Khương Ninh nhìn cô ta, cảm thấy trời đất quay cuồng: “Xin hỏi, tất cả người được sắp xếp chỗ ở đều ở đây hết sao?”

“Cô tìm người đúng không?” Người kia đỡ lấy cô: “Tôi cũng đến tìm người, cô đến phía sau trại tái định cư này thử xem. Ở đó cũng có mấy cái lều, sắp xếp cho những người bị thương và hôn mê do trận lở đất.”

Khương Ninh cố gắng bình tĩnh trở lại, sau đó cảm ơn rồi rời đi.

Cô ăn một viên kẹo để bổ sung thể lực, chờ cảm giác mệt mỏi kia trôi qua.

Phía sau khu đóng quân, đúng là có mấy cái lều vải.

Cô nói rõ ý định của mình, nhân viên làm việc đưa cô đến chỗ lều vải: “Cô đi nhẹ nhàng thôi nhé, đừng làm ồn đến bệnh nhân. Có vài người đã mệt lả, có người hơi nguy hiểm, đều cần phải nghỉ ngơi.”

Tóm lại, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, đều được chuyển đến đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận