Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1209 -

Chương 1209 -

Vẫn còn hơn 600 người trong trại, nhưng tiểu đội trục vớt đặc biệt không thể lấy tàu vận chuyển ra để đưa họ về.

Hơn 600 đôi mắt, phải giải thích thế nào về việc lắp đặt thùng lưu trữ, ngoài ra đường biển quá dài, cả đường lái tàu vận chuyển về quá nguy hiểm.

Tiểu đội trục vớt đặc biệt không thể mạo hiểm như vậy.

Tàu ngầm hạt nhân của Hứa Khai Thái có thể chở người, thông thường sẽ chở 160 người, nếu nhét vào hơn 600 người thì sẽ quá tải...

Lần này đến phiên đám người Khương Ninh họp.

Mảnh đất hoang này cách thành phố Phượng quá xa, tách ra đi tới đi lui để vận chuyển thì không thực tế, một khi tàu vận chuyển được sử dụng thì sẽ không thể giấu được, hơn nữa đi đường dài quá mức nguy hiểm.

Trừ phi đến cảng quân sự của Đại bàng hói cướp tàu ngầm hạt nhân.

Này thì khác gì đang thắt cổ tự vẫn hay thấy ngại vì sống quá lâu.

Kết quả của cuộc bàn luận này là họ sẽ mạo hiểm lái tàu ngầm hạt nhân về.

Khương Ninh không phản đối, nếu thật sự phải gặp phải bão táp không thể vượt qua thì có thể vào không gian tránh né, nhưng không thể để cho người sống sót trong doanh trại phát hiện, phải đóng cửa sổ quan sát trước.

Sau khi đã định ra phương án trở về, kế tiếp là lập ra kế hoạch cứu viện.

Có hơn 50 binh lính Đại bàng hói đang đóng quân ở mỏ dầu, có súng lục, thủ pháo, lựu đạn, bom, một chiếc xe bọc thép và mấy chiếc xe tải.

Nói chung, vũ khí trong mỏ dầu hơi bị phong phú.

Đánh thẳng thì quá nguy hiểm, lỡ như bọn họ đốt kho chứa dầu, khỏi phải nói vụ nổ đó chắc chắn sẽ là một vụ nổ dầu lớn, nổ cho bốn phía nở hoa thì cũng chẳng có lợi với ai cả.

Khương Ninh trầm ngâm: “Bọn họ cũng có loại xe bọc thép như chúng ta à?”

Trịnh Vỹ Lệ gật đầu: “Có nhưng không nhiều lắm, hẳn là do trụ sở chính của Đại bàng hói phân phối, bọn họ đã tới nơi đóng quân của mỏ dầu, nhưng không mới như của mọi người.”

Nếu không cô ấy cũng sẽ không lầm tưởng đám Khương Ninh là Đại bàng hói.

Không thể tấn công trực diện, chỉ có thể phái tiểu đội đi giải quyết nhân viên của trạm gác trọng điểm trước, sau đó lại phối hợp chiến đấu.

Trương Siêu và Lục Vũ đang bị thương, hai người không thể tham chiến.

Hoắc Dực Thâm bảo Trịnh Vỹ Lệ chọn 100 người giỏi đánh nhau và 10 người phối hợp công thành, còn lại thì chờ tiếp viện.

Những người còn lại chia ra làm hai tuyến đường rút lui, một nhóm rút về chỗ tàu ngầm của doanh trại ở vịnh, lên tàu ngầm rút về hướng thành phố Phượng.

Một đội khác thì rút về vị trí tàu ngầm hạt nhân, rồi rời đi cùng đám người Hứa Khai Thái.

Đám người Trịnh Vỹ Lệ thương lượng chi tiết việc rút lui, sau đó sắp xếp cho người sống sót rời đi.

Hơn mấy trăm người, còn có người đang ra ngoài tìm kiếm vật tư, không phải nói rút lui là có thể lập tức rút lui.

Suốt một ngày bận rộn, đến khi mặt trời lặn mới đưa được toàn bộ người sống sót rút lui, chỉ để lại khoảng 100 người.

Trương Siêu và Lục Vũ cũng phải rút lui, nhưng mà bọn họ cứ không chịu rút.

Từ khi xảy ra thiên tai tới nay, ba người vẫn luôn cùng tiến lùi chưa từng tách ra, huống chi Đinh Kỳ còn đang ở trong trại tập trung.

Lục Vũ kiên nghị nói: “Lệ Lệ, anh thà chết cũng không muốn chia xa em.”

Thật không phải nói đùa, nếu như không có ý chí mạnh mẽ thì không phải ai cũng có thể kiên trì trong thiên tai.

Lục Vũ đã tự hỏi mình rất nhiều lần, lý do kiên trì là gì?

Anh ấy không có người thân, từ khi anh ấy sinh ra đã không biết cha mẹ là ai, bạn bè mà anh ấy coi trọng cũng rất ít ỏi.

Sở dĩ anh ấy còn sống là vì không thể rời xa Trịnh Vỹ Lệ, đừng thấy cô ấy cẩu thả, tính cách thì nóng nảy, thật ra lòng dạ cô ấy rất đơn thuần lại còn sợ cô đơn, hơn nữa vẫn luôn móc tim móc phổi mà đối tốt với anh ấy.

Nếu anh ấy không còn thì cô ấy phải làm sao đây?

Hơn mười năm rồi, mặc dù bọn họ chưa từng đăng ký kết hôn nhưng cả hai cũng đã xem nhau như người thân duy nhất.

Anh ấy sợ chia xa, sợ từ nay về sau sống chết chia lìa.

Trương Siêu cũng không đồng ý, anh ấy phải chờ Đinh Kỳ.

Cuối cùng, Trịnh Vỹ Lệ không đồng ý cũng không được: “Được, cho dù chúng ta có chết, cũng phải chết cùng một chỗ.”

Ba người đứng ở sườn núi bỏ hoang, nhìn đội ngũ rút lui đi xa dần, bóng dáng họ không ngừng nhỏ đi, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận