Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 687 -

Chương 687 -

Lúc sương mù bắt đầu tản ra, Khương Ninh lấy ba bộ boilersuit để ở biệt thự, hi vọng bọn họ không ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng phải mặc quần áo vào.

Quần áo bảo vệ mà cô tích trữ là loại làm bằng cao su vừa nặng vừa dày, đúng là đồ phòng bị cao cấp nhất, cho dù là Acid sulfuric hắt vào cũng không sợ, khuyết điểm duy nhất là rất nặng.

Lúc nào cũng mang theo bên người là gần như không có khả năng.

Một đêm khó ngủ, cả đêm bừng tỉnh không biết bao lần, vẫn là tiếng mưa rả rích.

Sáng sớm mở mắt ra, mưa vẫn chưa tạnh.

Không biết mưa sẽ rơi bao lâu, cảm thấy sẽ mưa khoảng tám đến mười ngày, cho dù là dừng mấy phút, cũng rất nhanh lại bắt đầu mưa lác đác.

Trên đường chỗ nào cũng có nước đọng, cho dù là tạnh mưa cũng không thể lái xe về nhà.

Khương Ninh là người tính tình nóng vội, cô không thể chờ thêm được nữa bèn chọn cách ngốc nhất, đi bộ.

Áo bảo vệ của chính phủ rất ít, mà mọi người phải dùng chung, Khương Ninh không thể chiếm riêng cho mình, nhưng nói về tính an toàn thì cô lại không dám chắc.

Cô trả lại quần áo, sau đó lấy đồ mà mình tích trữ ra.

Mất rất nhiều công sức mới mặc xong, hơn ba mươi cân mặc lên người xém chút đè bẹp cô luôn, mặt nạ cũng rất nặng, giày bảo vệ cũng rất dày nặng.

Mở túi dưỡng khí ra, cô không chút do dự bước vào màn mưa axit.

Cảm thấy cực kỳ an toàn, chỉ là vẻ ngoài xấu không nỡ nhìn, giống như như bộ đồ bảo vệ sinh học vậy, đi đường rất nặng nề, đi chưa được mấy trăm mét đã mệt thở không ra hơi.

Nước rơi xuống quần áo không có cảm giác gì, nhưng hơi thở làm cho mặt nạ bị mờ, tầm mắt không rõ ràng.

Viện Nghiên cứu Khoa học Y học Trung Quốc cách khu biệt thự ở Thành phố Phượng hơn ba mươi cây, lái xe cũng mất khoảng tầm một tiếng, nhưng mặc quần áo bảo vệ đi bộ với tốc độ như sên bò này, đi từ sáng sớm đến tối đêm cũng không đến.

Đã tròn một ngày một đêm, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, mái hiên và các quầy quán ven đường vẫn còn người tránh mưa chưa về.

Bọn họ càng chờ càng lo nghĩ, mệt mỏi và đói khát khiến bọn họ như phát điên, nhưng lại không có can đảm xông vào trong làn mưa.

Cũng có người tính tình vội vàng xốc nổi không quan tâm hậu quả, mưa vừa dừng đã định chạy về.

Bọn họ tìm tấm gỗ đệm đế giày, từ từ di chuyển về nhà, ai ngờ vừa mới đi ra được mấy trăm mét, mưa lại rào rào rơi xuống.

Người may mắn, chạy nhanh có thể cứu được một mạng, người không chạy được chỉ có thể nhận lễ tẩy rửa của mưa axit, tiếng gào thét có tan nát cõi lòng thế nào đi nữa cũng không có tác dụng.

Khương Ninh cảm thấy như có người đang gọi cô, nghiêng người phát hiện là những người may mắn còn sống sót đang trú mưa ở trước cửa tiệm.

Có người ngưỡng mộ, có người mắng nhiếc, còn có người ghen tị đến mức ném đồ.

Cách âm của bộ quần áo bảo vệ cao su này rất tốt, cô không nghe rõ lắm, nhưng vẫn cảm nhận được mấy viên đá vụn ném vào người mình.

Khương Ninh đảo mắt qua tấm mặt nạ, thành công túm được người vứt.

Một người đàn ông trung niên, bị tóm được tại trận nhưng ông ta không những không phản tỉnh, mà còn biểu lộ vẻ mặt ác ý và trêu ngươi, dường như đang nói có gan thì mày đến đây đi.

Đây chính là bản tính của con người, xấu xí thối rữa.

Một khi Khương Ninh đến đó, mấy người sẽ lao đến giành quần áo bảo vệ. Mà cô có bị kéo vào đó làm nhục hay không thì không biết được rồi.

Thật ra ông ta nên cảm thấy may mắn, nếu không phải trời đang mưa, Khương Ninh sẽ tháo ông ta thành tám mảnh.

Cô không mắc câu, tiếp tục đi về phía trước.

Đi mấy tiếng, vẫn chưa ra khỏi khu vực thành phố Quảng Đông, trên đường thi thoảng vẫn nhìn thấy mấy thi thể bị nước mưa ăn mòn, bị ăn mòn thời gian dài sớm đã làm cho bọn họ không còn hình dáng như lúc đầu.

Cũng may Khương Ninh đã nhìn nhiều nên không còn cảm giác gì nữa, nếu không cơm ăn hôm qua sẽ nôn ra mất.

Rất nhiều người may mắn còn sống sót không mua nổi nhà, nên lợp bạt xây lều, mái nhà toàn là dùng gỗ hoặc là cỏ tranh lợp lên, có vài nhà dùng tấm sắt, cả nhà sống chen chúc như vậy.

Bình thường có lẽ còn tốt, nhưng khi mưa axit đến thì đúng là trí mạng.

Tấm sắt mỏng bị ăn mòn xuyên thủng, mà gỗ hay cỏ tranh thì bị mưa axit xuyên thấu qua...

Bạn cần đăng nhập để bình luận