Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 450 -

Chương 450 -

“Lần cứu nạn này, tôi đã báo cho tổ dân phố. Mọi người cực khổ rồi, về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi.”

Hà Thiên Minh khen ngợi đội cứu nạn rất nhiều, động thời cũng không quên nhắc nhở: “Trận động đất lần này rất nghiêm trọng, nhà cửa đều sập hết, rất nhiều người sống sót không có nhà để về, vật tư của bọn họ cũng bị chôn dưới đất đá cả.

Người phải ăn uống thì mới sống tiếp được, nhưng phía chính phủ không thể nào sắp xếp cho nhiều người khó khăn như vậy trong thời gian ngắn được, chúng ta không thể hại người nhưng phải đề phòng lòng người, dạo này bên ngoài chắc sẽ khá hỗn loạn, không có chuyện gì thì tốt nhất đừng ra ngoài, nhất là không được ra ngoài một mình.”

Cứu nạn kết thúc, Hà Thiên Minh cũng không nghỉ ngơi, lập tức dẫn người đến sửa giếng.

Nếu không giải quyết nguồn nước nữa, đừng nói mấy người khó khăn không có nhà để về, ngay cả ở Áo Viên cũng sẽ có người chết.

Sau khi ăn sáng xong, Khương Ninh ngồi trên sô pha đọc sách tâm lý, đột nhiên dưới lầu có tiếng loa vang lên: “Khương Ninh tòa nhà số năm, ngoài cổng có người tìm.”

Khương Ninh sững sờ, bây giờ là tận thế, ai sẽ đến tìm cô?

Khương Ninh ở sân thượng hô to với người dưới lầu: “Ai tìm tôi vậy?”

“Không biết, có mấy người đàn ông!”

Ặc, nói vậy nghe có hơi kỳ nhỉ? Giống như cô là người thế nào ấy.

Là bạn, hay là thù?

“Ai lại đến tìm em lúc này?” Hoắc Dực Thâm cũng không hiểu: “Anh đi với em.”

“Không cần đâu, anh cứ ngủ bù đi.”

Không phải chỉ là mấy người đàn ông thôi sao, cô còn không xử lý được chắc?

Khương Ninh che dù, mạo hiểm ra khỏi nhà dưới trời nắng chang chang.

Tốt nhất là tìm cô có chuyện gì, nếu không cô kêu chó vặn đầu bọn họ xuống.

Người gọi cô là một ông chú còn đang đợi ở dưới lầu: “Tiểu Khương, chú thấy bọn họ như côn đồ vậy, chạy hai chiếc xe đạp leo núi, một người trong đó còn hút thuốc, nhìn cũng không giống người tốt, cháu phải chú ý một chút.”

Nhìn như côn đồ? Cô không có bạn như vậy, cũng không có kẻ thù như vậy.

Chẳng lẽ, đám xăm cánh tay của căn cứ Thanh Cương hay căn cứ Lặc Long chưa chết hết, làm liều đến đây tìm chết?

Không sao, đạn đã lên nòng rồi.

Nói tới nói lui, Khương Ninh vẫn rất cảnh giác, đến cửa cũng không vội xuất hiện, mà núp sau nhà nhìn ra ngoài cửa.

Lúc thấy rõ là ai, khóe miệng lập tức co quắp.

Cô cảm thấy rất bực bội, tên xấu xí sao lại tìm được đến đây?

Còn nữa, đỉnh đầu Tần Xuyên còn mang băng trắng nhuộm vết máu, nhưng vẻ mặt hút thuốc rất say mê, đây là cái cảnh tượng quái gì vậy?

Hai chiếc xe đạp leo núi, tướng mạo đúng là rất thú vị, chẳng trách ông chú nói nhìn không giống người tốt.

Khương Ninh ra ngoài: “Mấy người tìm tôi?”

Thấy cô, ánh mắt tên xấu xí sáng lên: “Chị ơi, chị không sao thì tốt rồi, chúng tôi đều rất lo lắng cho chị.”

Đúng là miệng lưỡi của mấy tên buôn bán, chỉ biết lừa mấy kẻ ngốc, Khương Ninh tin mới lạ: “Sao lại tìm được tôi?”

“Lão La.” Tên xấu xí chỉ chỉ tên đầu trọc bên cạnh: “Ngày hôm qua đội cứu viện của Áo Viên đến chỗ chung cư của Lão La, anh ta vừa liếc mắt đã nhận ra cậu Hoắc.”

Khương Ninh nhìn sang, cảm thấy Lão La có hơi quen quen, hình như trước kia lúc bán nước đã từng gặp mặt.

Thấy cô nhìn về phía hai chiếc xe đạp leo núi, tên xấu xí sợ ông trùm mất mặt, vội vàng nói: “Động đất phá hư hết đường rồi, xe bốn bánh dùng không tốt bằng xe hai bánh.”

Khương Ninh nhìn về phía Tần Xuyên: “Anh Tần, anh tìm tôi có chuyện gì gấp sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận