Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 677 -

Chương 677 -

Sau khi bị virus tấn công, ngoài vài gia đình có khả năng mua được thuốc không bị tổn thất nhiều, các chủ sở hữu khác dù không phải là tuyệt hậu, trong nhà ít nhiều gì cũng có người chết, dù có chờ được thuốc chống virus, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Nhà họ Dung nắm bắt thông tin nhanh, do sương mù hoặc các thảm họa khác, nhiều đội thoát hiểm đều đang di chuyển về phía Nam.

Người sống sót di chuyển xa, chắc chắn sẽ gặp khó khăn và tuyệt vọng, sẽ phải tranh giành tài nguyên sinh tồn ở phía Nam, nhưng có thể Thành phố Phượng cũng không có thêm lương thực dư, chỉ sợ là đến lúc đó sẽ lại gặp rắc rối.

Một kẻ tham lam nào đó đã từng nói, người tị nạn thì không phải là con người.

Trước đây từng thấy vô lý, nhưng thực sự khi trải qua thảm họa, mới nhận ra rằng người tị nạn thật sự không phải là con người.

Không ai quên được bọn côn đồ hung dữ ở Vĩnh Dạ, nếu chúng quay trở lại, liệu có thể giữ được khu biệt thự không?

Ông cụ Dung không ra mặt, nhưng lại để vấn đề lại cho con trai: "Con không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, đã đảm nhiệm vị trí chủ tịch Uỷ ban Chủ sở hữu, hãy đương đầu với vấn đề và nghĩ xem làm sao để giải quyết vấn đề này đi."

Sống đến tuổi này, ai biết còn sống được bao lâu, đến lúc không thể sống nữa, liệu có vì lo lắng cho gã ta mà không thể nhắm mắt xuôi tay được không?

Gói thuốc cỏ mà Khương Ninh đưa không tệ, nhưng hầu hết nhà họ Dung đều bị nhiễm virus, ông cụ Dung đã vượt qua được, nhưng lại mất một cháu trai và hai cháu gái.

Mặc dù có nhiều con cháu, nhưng cảm giác người tóc trắng tiễn người tóc đen thật không dễ chịu.

Thể xác và tinh thần đều quá mệt mỏi, thoáng chốc đã già đi không ít, bắt đầu sợ hãi cái chết.

Sống đến tuổi này, ông ta không lo cho cái chết của mình, mà lo rằng nhà họ Dung sẽ đi theo con đường cũ của các chủ sở hữu khác.

Không còn chủ nhà, cả gia đình cũng sẽ không còn.

Ông cụ Dung mồ côi cha từ nhỏ, sớm đã phải gánh trên vai trách nhiệm gia đình, phấn đấu cùng với em trai em gái, nhà họ Dung từ nghèo khó trở thành đế chế thương mại...

Ông ta đã chèo chống nhà họ Dung vài chục năm, tưởng rằng sẽ có thể sống hưởng tuổi già, không ngờ lại gặp phải thiên tai tận thế.

Sau mấy năm vất vả, ông cụ Dung đã quá mệt mỏi, sắp không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng ông ta không dám chết, lo rằng nếu mình nhắm mắt, chính phủ sẽ không cho nhà họ Dung mặt mũi nữa, các thế lực độc ác sẽ hoành hành.

Có con trai là thật, nhưng ai có thể một mình tự gánh vác trách nhiệm được chứ?

Con trai lớn trung thực nhưng không có tài năng, con trai thứ hai chỉ là gối thêu hoa, con trai thứ ba có chút thông minh nhưng chỉ là giẻ cùi tốt mã*.

(*)Ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.

(**)Miêu tả một người có bề ngoài đẹp đẽ, bên trong rỗng tuếch, không có thực lực.

Thằng nhóc này, hãy lớn lên đi, đừng làm kẻ ngu nữa.

Cậu ba nhà họ Dung thực ra đã từng cân nhắc qua: "Ba, con nghĩ khu nhà này cần phải thay máu mới, chỉ cần tuyển những người đáng tin cậy thôi."

"Nếu như con cho là như vậy, thì cứ làm đi." Ông cụ Dung đứng dậy vỗ vỗ vai gã ta: "Làm ra chút thành tích đi, để tất cả chúng ta cùng xem xem."

Nhìn khuôn mặt ba ruột dần già nua, cậu ba nhà họ Dung đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng nề, rầu rĩ khó chịu vô cùng.

Gã ta luôn lo lắng mãi, sau đó khởi động xe đi ra ngoài.

Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, gã ta lên xe rời đi. Khi quay về, gã ta thậm chí còn không vào cửa nhà mình, mà đưa theo A Ngốc đến nhà số 50, vẫn giữ vẻ mặt khinh bỉ: "Chị, hứa rồi mà không mời tôi đi ăn à?"

Có vẻ như cô không muốn mời gã ta đi ăn, mà muốn đưa A Ngốc về.

Nợ ăn là phải trả, Khương Ninh mở cửa ra: "Vào đi."

Mời ăn là phải chân thành, cô muốn gọi Tần Xuyên đến để trò chuyện cùng, ai ngờ cậu ba nhà họ Dung lên tiếng nói: "Chị, tôi không muốn ăn lẩu nữa, muốn ăn cơm nhà."

Không quan trọng là lẩu hay cơm nhà, người nấu ăn vẫn là Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh không có ý kiến gì: "Cậu muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

Gì cũng được thì gì cũng được, Khương Ninh làm một con ngỗng nướng: "Đây là món ngon nổi tiếng ở Thành phố Phượng, ăn nhiều vào."

Cậu ba nhà họ Dung không khách khí, liên tục bỏ thức ăn vào miệng: "Ừ, tay nghề của anh thật tốt."

Bạn cần đăng nhập để bình luận