Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 527 -

Chương 527 -

Ông cụ Dung cân nhắc: “Ý con là bọn họ và chính phủ có quan hệ, biết trước được điều gì đó?”

“Hai năm ngày vô tận, ba năm đêm vô tận, sau đó còn là khói mù…”

Cậu ba nhà họ Dung thay đổi thái độ cà lơ phất phơ lúc trước: “Chúng ta tốn nhiều công sức như vậy mới được chính phủ tiết lộ bí mật, nhưng bọn họ đã sửa nhà thành ra như vậy.

Mấy ngày nay con ra ngoài xem thử, ngày hôm trước làm quen được người ở đồn cảnh sát, tốn không ít sức lực mới có được tin tức.

Chúng ta lấy được bí mật của chính phủ, đã đến thành phố Phượng sớm nhất có thể, không ngờ có người gửi cho đồn cảnh sát một lá thư tiên tri, mà còn ứng nghiệm hết.

Nhưng tin tức này quá đáng sợ, cấp trên ra lệnh giữ bí mật, không dám công bố sự thật cho người sống sót, sợ sẽ khiến họ khủng hoảng hơn.”

Sở dĩ chính phủ tích trữ vật tư xây dựng sớm, cũng là vì trong lời tiên tri có nhắc đến siêu động đất, cuối cùng lại xảy ra thật.

Ông cụ Dung nheo mắt lại, hơi nghiêng người quan sát con trai, cảm giác gã ta khác ở chỗ nào đó.

Cậu ba nhà họ Dung lại quay lại bộ dạng cà lơ phất phơ: “Ba, ba đừng dùng ánh mắt đó để nhìn con, tận thế đã ba năm rồi, đừng nói là ba, cho dù là heo thì cũng sẽ trở nên tốt lên thôi.”

Đúng vậy, trước đây gã ta ăn chơi trụy lạc mỗi ngày, nhờ vào hào quang của nhà họ Dung mà gã ta đến đâu cũng không phải sợ.

Nhưng thiên tai đến, tiền tài châu báu chỉ là phù du!

Quyền lực mới là quan trọng nhất!

Trước kia đám người trong chính phủ thấy gã ta đều cười hùa theo, bây giờ thì sao?

Đời hai của giới chính trị và quân đội nhiều vô số kể, thời đại vinh quang của nhà họ Dung đã một đi không trở lại rồi, bây giờ lại bị kìm hãm, làm công cụ cho người khác, cực khổ không thôi.

Đây cũng là lý do vì sao phải mượn cớ trở về thành phố Phượng, không đến bước đường cùng thì gã ta cũng không muốn trở về.

Trước kia, gã ta nghĩ bản thân rất lợi hại, tối đi paylak, bar club gái gú, một khi không hài lòng là lái xe đụng người ta, những chuyện này xảy ra nhiều như cơm bữa.

Nhưng vào căn cứ mới biết ai mới là kẻ lợi hại thật sự, một khi chọc vào thì phải dùng mạng để đổi, không thể dựa vào gia thế hay tiền tài được nữa.

Nhớ đến ánh mắt của cặp đôi kia, trong lòng cậu ba nhà họ Dung hiểu rất rõ, không phải ai cũng không thể trêu chọc bọn họ.

Dù là bị dí súng vào đầu, cái kiểu ung dung và châm chọc đó, là lần đầu tiên gã ta nhìn thấy từ lúc tận thế.

Đừng thấy nhà họ Dung bây giờ vẫn huy hoàng như cũ, nói khó nghe, là do chính phủ muốn nâng đỡ, nếu ngày nào đó không cần nữa, vậy đám người xấu xa ở ngoài kia…

Loại chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra trong căn cứ, rất nhiều đám nhà giàu đời hai hoành hành khắp nơi, nhưng rời khỏi căn cứ thì bị băm thành bùn nhão.

Thấy nhiều rồi, ngày nào còn muốn sống, thì sẽ sợ ngày đó.

Ông cụ Dung trầm giọng: “Chẳng lẽ, còn phải để nhà họ Dung đại diện Ủy ban Chủ sở hữu xin lỗi sao?”

Cậu ba nhà họ Dung sờ cằm: “Nói xin lỗi thì đương nhiên là không rồi, nhà họ Dung chúng ta cũng không có lỗi, cách tốt nhất là xử lý lạnh, cứ gác chuyện này sang một bên trước đã, tra rõ lai lịch của bọn họ rồi tính tiếp.”

Nghĩ đến thân thủ nhanh nhẹn của người đàn ông kia, nhịp bước và tư thế kia, gã ta đoán, hơn phân nửa là có xuất thân từ quân đội, hơn nữa thân phận cũng không đơn giản.

Ông cụ Dung nghi ngờ: “Quân đội?”

Ông ta suy nghĩ một chút: “Chuyện này giao cho con xử lý, nếu không xử lý cho ổn thỏa, đừng trách ba xử lý con.”

“Được, vừa hay con đang rất chán.” Cậu ba nhà họ Dung rất có hứng thú với người ở nhà số 50, quyết định nắm giữ quyền chủ tịch của Ủy ban Chủ sở hữu: “Nhưng mà, chuyện của đám vệ sĩ kia lộ ra hết rồi, thế này không phải là lừa người ta sao, ngay cả một quả đấm mà cũng không chịu nổi, nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện, khu nhà này cũng không chạy thoát.”

Còn lấy lương cao như vậy, không có mờ ám gì mới là lạ.

“Ba nói này, con nên cân nhắc đến chuyện kết hôn rồi.”

“Ba à ba thật sự ổn chứ, tận thế rồi mà còn ép cưới?”

“Tận thế cũng phải kết hôn, con muốn nhà họ Dung chúng ta tuyệt hậu sao?”

“Ui da, đau bụng quá con đi đây…”

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận