Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 711 -

Chương 711 -

Cát bụi ở bên ngoài vẫn tàn phá như cũ, nhưng tình hình giảm một chút so với ban nãy, ít nhất Hummer không bị thổi lên.

Nhưng sức gió vẫn rất mạnh, vô số cát đá đụng vào trong cửa kính xe, bịch bịch vang dội không ngừng.

Gió cát bay hết vào mắt, còn có chướng ngại vật không ngừng công kích, mọi thứ trên thế gian đều như bị trận bão cát này chà đạp dưới chân.

Dù Khương Ninh có dựa sát vào cửa sổ, hoặc dùng mắt kính nhìn ban đêm, ngoại trừ gió cát ra, thì cô không nhìn thấy được gì nữa cả.

“Ầm!”

Trước cửa xe bị thứ gì đó đụng trúng, nhìn dáng vẻ hình như là người bị bão cát thổi trúng

Không đợi Khương Ninh nhìn rõ, người kia đã bị thổi bay mất rồi.

Trên cửa kính dường như còn xuất hiện vết máu, rất nhanh sau đó đã bị gió cát cuốn mất.

Dù là kính chống đạn, cũng không ngăn được cát và đá cả bão cát liên tục đập vào, trên kính đã xuất hiện vết trầy, chờ thêm nữa sớm muộn gì cũng sẽ bị đập bể.

Khương Ninh không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là trở về không gian lần nữa.

Cô đã sống hai đời, cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị một ngày dài bằng cả một năm, thấp thỏm đợi hai phút, mà giống như cá ở trong nồi nước sôi.

Chờ đủ hai tiếng, cô lại ra khỏi không gian lần nữa.

Trong lòng mang theo hy vọng, nhưng bão cát lập tức xuất hiện dập tắt, cô cảm giác mình như rơi xuống hầm băng.

Sức gió hơi yếu đi, Khương Ninh quyết định chờ ở trong xe.

Cô không thấy rõ bên ngoài, nhưng lỡ như Hoắc Dực Thâm có thể tìm đến thì sao đây?

Chỉ sợ khi anh phát hiện xe không có ở đây, sẽ tìm cô khắp nơi thì sao?

Bị gió cát bao bọc, tầm mắt ở trong xe cũng u ám, Khương Ninh mở đèn xe, còn có đèn cường quang, hy vọng anh có thể nhìn thấy.

Dù sao, trong bão cát mà còn có thể mở đèn, e rằng chỉ có mình cô thôi.

Nhưng mà, đợi liên tục trong năm sáu tiếng, Hoắc Dực Thâm vẫn không xuất hiện, mà cát đã dâng lên được nửa bánh xe rồi.

Nếu còn đợi thêm nữa, rất nhanh sau đó cửa xe sẽ không mở được, mà gió cát vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Khương Ninh vẫn kiên trì chờ đợi, giống như một ngọn hải đăng cô độc giữa bão táp.

Lúc này đã là đêm tối, trong trời đất tối đen, chỉ còn lại gió cát vẫn đang tàn phá như cũ.

Khương Ninh tùy tiện ăn chút gì đó, mấy vết thương khiến cô đau đến khó chịu, uống thuốc dường như cũng không có hiệu quả, trán bắt đầu nóng lên.

Nghe tiếng gió bên ngoài vẫn không ngừng, mà ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cô chỉ đành lui vào trong không gian.

Bước xuống xe, hai chân Khương Ninh mềm nhũn suýt nữa đã ngã xuống, cô cố gắng kìm chế cảm giác trời đất quay cuồng mà lên lầu, trong khoảnh khắc ngã xuống giường thì bất tỉnh nhân sự.

Không biết ngủ trong bao lâu, cô nằm mơ thấy mình đang trên đường chạy nạn thì bị bão cát đánh tới, nhưng lại không bắt được Hoắc Dực Thâm…

Anh bay lên!

Không thấy Cola, cũng không thấy Đậu Đậu.

Cho dù cô có ở trong bão cát tìm như thế nào, cũng không thấy dấu vết của bọn họ ở đâu.

Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn trần nhà, đến khi cảm giác quay cuồng dần dần biến mất, cô mới dần dần tỉnh táo lại, đây không phải là mơ.

Khương Ninh cố gắng ngồi dậy, miễn cưỡng ăn hai chén cháo, sau đó lại uống thuốc.

Cơn sốt đã giảm được một chút, nhưng vẫn tái đi tái lại, hai cổ tay sưng to cô cũng không nhìn đến.

Khử độc, bôi thuốc.

Thuốc kháng sinh đã làm dịu cơn sốt, Khương Ninh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cô xuống lầu nhìn đồng hồ phát sáng trong phòng khách mới phát hiện, mình đã ngủ mất hai ngày.

Hai ngày hai đêm, bão cát hẳn đã dừng lại.

Cơ thể không có chút sức lực nào, cô ép mình phải ăn một lượng lớn trứng nóng để bổ sung protein, sau đó lại ra ngoài xem lần nữa.

Nếu như gió cát ngừng, sẽ dễ gặp phải người sống sót.

Bạn cần đăng nhập để bình luận