Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 901 -

Chương 901 -

Quay về phòng, cô thả chó con ra cho nó hít thở không khí. Sau đó, Khương Ninh lấy đồ ăn sáng kiểu Quảng Đông ra, ba người ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

Khương Ninh cảm thấy khá ổn. Tuy thiên tai phá hủy nền văn minh nhưng con người vẫn không bao giờ từ bỏ, Ngôi Nhà Mới vẫn còn có trăm nghìn việc phải làm.

Cơ sở hạ tầng đang mọc lên, nghiên cứu cũng đâu vào đấy, canh tác cần khôi phục nhanh chóng, cứ như những ngọn lửa bùng cháy sau nhiều đêm tăm tối đằng đẵng.

Đúng là không khỏi khiến người ta phải cảm thán trước sự kiên cường bất khuất suốt năm nghìn năm của Hoa Hạ.

Đậu Đậu uống trà sữa, giơ tay nói: "Anh chị ơi, em muốn đi ứng tuyển làm nhân viên trồng trọt."

Khương Ninh hơi ngạc nhiên: "Em chắc chứ?"

Đậu Đậu gật đầu: "Dù sao cũng rảnh rỗi, em muốn thử xem sao."

Hai anh em đều không chịu ngồi yên, đặc biệt là cô em gái còn rất chăm chỉ. Mấy năm qua, cô bé đã trồng trọt chăn nuôi rất nhiều rồi, chắc chắn có thể xem như một người có kinh nghiệm.

Là chị dâu, Khương Ninh không có ý kiến, nhưng cô vẫn phải xem ý kiến của Hoắc Dực Thâm.

Hoắc Dực Thâm hỏi ngược lại Khương Ninh và Đậu Đậu: "Hai người thấy Ngôi Nhà Mới thế nào?"

Đậu Đậu không do dự trả lời: "Tốt lắm luôn."

Khương Ninh hiểu ý anh: "Đã đến rồi thì chuyện đi hay ở cứ để thời gian quyết định."

Một mình lang thang ăn uống sung sướng không ai quản cũng được nhưng con người ấy mà, dù sao cũng phải giao tiếp, đi dạo một vòng sẽ thấy tâm trạng thoải mái dễ chịu hơn nhiều.

Có được ắt có mất, lênh đênh trên biển mấy tháng bây giờ họ đổi cách sống cũng được.

Hoắc Dực Thâm gật đầu đồng ý: "Đậu Đậu, em có thể đi phỏng vấn, nhưng nếu được nhận thì phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, nhất cử nhất động, không được gây rắc rối cho gia đình."

Đậu Đậu vui vẻ: "Anh chị yên tâm, em sẽ cẩn thận."

Cô bé sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật đâu.

Trồng trọt không tốn nhiều sức lực, hơn nữa không cần rời khỏi khu B, quả thực là cơ hội làm việc hiếm có.

Đậu Đậu sợ bị người khác giành mất nên vội xuống tầng đăng ký.

Hoắc Dực Thâm cảm khái: "Đậu Đậu lớn rồi."

Nếu như đã quyết định tạm thời ở lại, vậy thì phải sống cho ra sống, Khương Ninh thoải mái nói: "Em không thể đi làm, anh muốn làm việc thì cứ thoải mái."

Mấy năm nay, Hoắc Dực Thâm cũng đã quen rồi: "Không vội, xem tình hình rồi tính."

Công việc không xa nhà lại nhàn hạ rất ít, bất kỳ phụ nữ nào ở khu B có thể làm việc thì họ đã đăng ký hết, sự cạnh tranh khá gay gắt.

Có thể chăm sóc gia đình, chưa kể một tháng còn được thêm 8 cân lương thực, vậy là họ đăng ký giành giật nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Dù sao thì việc trồng rau đối với người Hoa cũng là chuyện rất quen thuộc, cứ như đã khắc vào xương vào tủy.

Thiên tai kéo dài nhiều năm như vậy, ai mà chẳng có chút kinh nghiệm trồng trọt.

Đậu Đậu rất căng thẳng, sợ mình bị loại.

Có lẽ là do anh trai quá xuất sắc nên mới khiến cô bé tự ti như vậy

Khương Ninh động viên: "Đậu Đậu, hãy tin vào bản thân, em là người giỏi nhất."

"Em thực sự có thể làm được sao?"

Sau khi cho cô bé câu trả lời chắc chắn, Khương Ninh nhẹ nhàng đá Hoắc Dực Thâm một cái, trách móc: "Xem anh giỏi chưa kìa."

Hoắc Dực Thâm buồn bực, nếu anh không giỏi, lúc đầu cô có thể để mắt đến anh sao?

Buổi tối, tên xấu xí gõ cửa: "Chị, tôi mang đồ tốt đến cho chị đây."

Đệm hơi mới toanh, bàn ghế gấp gần như mới.

Những thứ này không dễ tìm được, hắn ta đã phải tốn rất nhiều công sức.

"Còn đệm, gối, khăn mặt, nếu các chị cần thì tôi đi đổi tiếp cũng không muộn."

Trôi dạt trên biển mà hắn ta còn có thể mang theo những thứ này? Không hổ danh là tay buôn đồ do Tần Xuyên đào tạo.

Sống phải rõ ràng, Khương Ninh nhận hết: "Anh muốn đổi gì?"

Tên xấu xí tỏ thái độ rõ ràng: "Chị, chị đã cứu mạng cả nhà tôi, đây là tấm lòng của tôi, sao tôi có thể lấy vật tư của chị được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận