Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1155 -

Chương 1155 -

Quả nhiên, Hà Thiên Minh không bỏ lỡ cơ hội, kéo cục trưởng Lăng vào.

Một người phụ trách hành chính, một người phụ trách an ninh.

Hai người trước đây ở thành phố Phượng đã từng hợp tác, bọn họ hiểu rõ gốc gác của nhau, nếu như hợp tác với nhau thì chắc chắn sẽ rất ăn ý.

Khương Ninh đi tới: "Cục trưởng Lăng."

Cục trưởng Lăng gật đầu: "Cô đến đúng lúc lắm."

Thấy Dung Đình Đình vừa tức giận vừa không biết làm sao, cô tò mò hỏi: "Sao vậy?"

"Chị A Ninh, gia cầm trong trại chăn nuôi bị trộm mất rồi."

Khương Ninh: "..."

Cho nên, đường đường là cục trưởng Cục Giám sát mà lại đến đây, chỉ để điều tra vụ mất gia cầm đấy à?

Ông ấy là Cục trưởng Lăng đấy, nhân vật quan trọng trong hệ thống công - kiểm - pháp (*) của thành phố Phượng, phụ trách tất cả những vụ án đặc biệt nguy hiểm, vậy mà bây giờ lại đích thân đến đây điều tra chuyện vặt vãnh này.

(*) Công - kiểm - pháp: công an, kiểm sát, tư pháp

Cũng đúng, bây giờ là thời kỳ thiên tai tận thế, mạng người lại trở nên không đáng đồng tiền.

Thật sự không hề nói đùa, gia cầm sống bây giờ là bảo bối giải quyết những vấn đề phiền phức, không chỉ liên quan đến nhu cầu ăn uống của con người, mà còn là một mắt xích không thể thiếu trong việc cân bằng sinh thái.

Nói nghiêm trọng hơn, chúng không chỉ là gia cầm, mà còn là biểu tượng của nền văn minh.

Chỉ trong một đêm, trại chăn nuôi đã mất hơn hai mươi con gia cầm, bao gồm gà, vịt, ngỗng, chim cút, gà Rutin (*).

(*) Gà Rutin là loài gà nhỏ nhất trên thế giới, được lai tạo bằng cách lai giữa gà gô cánh đốm và chim cút ngực xanh. Trứng có chứa chất rutin.

Tất cả đều là những con sắp đẻ trứng có thể ấp trứng, mấy tên trộm đúng là quá đáng.

Điều khiến cho người ta giận sôi máu lên là kẻ trộm còn đánh ngất người trông coi trại chăn nuôi nữa.

Trời thì lạnh buốt cả ra, người trông coi bị mất máu quá nhiều mà chết cóng trên tuyết.

Căn cứ kiểm soát nghiêm ngặt, càng nghiêm cấm súng đạn, bình thường trộm cắp vặt không ít nhưng trại chăn nuôi này lại do chính con gái ruột của thủ trưởng mở, căn cứ có 20% cổ phần trong đó.

Dung Đình Đình không hiểu nổi, là ai ăn gan hùm mật gấu, dám cả gan đụng vào đồ của quan chức quyền thế.

Bên cạnh, người nhà của nạn nhân chạy đến khóc lóc thảm thiết.

Khương Ninh cau mày: "Cục trưởng Lăng, có thể tìm ra hung thủ không?"

Cảnh sát đã khám nghiệm hiện trường, Cục trưởng Lăng đã có manh mối phá án, bình tĩnh nói: "Vấn đề không to tát lắm nhưng cần chút thời gian."

Những vụ án như thế này này đối với ông ấy chỉ là chuyện nhỏ, Khương Ninh hoàn toàn không lo lắng: "Được, vậy làm phiền các ông rồi."

Cục trưởng Lăng yêu cầu đưa người chết về đồn cảnh sát, ngoài việc dặn dò trại chăn nuôi phối hợp bất cứ lúc nào, còn phải làm tốt công tác an ủi gia đình của người chết.

Khương Ninh đồng ý ngay.

Thấy ông ấy rời đi, cô hỏi: "Ông có tin tưởng vào căn cứ thành phố Phượng không?"

Cục trưởng Lăng nhìn cô, khóe miệng cười như không cười: "Cô có tin không?"

Khương Ninh cho ông ấy câu trả lời chắc chắn: "Tất nhiên là có."

"Cô có lòng tin là tốt rồi."

Cục trưởng Lăng chỉnh lại mũ trên đầu, sải bước rời đi.

Tiễn ông ấy đi, Khương Ninh gọi Dung Đình Đình sang một bên: "Công tác an ủi gia đình người chết, em định làm thế nào?"

Dung Đình Đình không cần chớp mắt đã trả lời ngay: "Chị A Ninh yên tâm, em sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Đừng nhìn cô bé còn trẻ nhưng nói chuyện lại vô cùng già dặn, Khương Ninh tò mò hỏi: "Em nói chị nghe thử."

"Ở tận thế, thứ rẻ mạt nhất chính là mạng người, bọn họ khóc lóc dữ dội như vậy, chẳng qua là muốn được nhiều lợi ích hơn thôi."

Dung Đình Đình đã có phương án an ủi: "Em đề nghị đền cho họ một đôi gà có thể giữ giống, sau đó để con trai của người chết tiếp quản công việc trông coi, để anh ta có một khoản thu nhập ổn định."

Khương Ninh lại hỏi: "Nếu họ không đồng ý thì sao?"

Cô bé nói giọng kiên định và dứt khoát: "Kẻ phải bồi thường là hung thủ giết người, trại chăn nuôi cũng là bên bị hại, sự quan tâm này xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, đây đã là khoản bồi thường hậu hĩnh rồi, nếu họ còn làm ầm ĩ nữa thì mình chẳng cần đưa gì cho họ hết."

Bạn cần đăng nhập để bình luận