Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 464 -

Chương 464 -

Ngày thứ tư, lúc dân tị nạn ở trại tái định cư ngay cả nước tiểu của chính mình cũng không thể rặn ra để giải khát thì xe nước về.

Một chiếc bồn nước hai mươi tấn chạy vào.

Khương Ninh đứng ở sân thượng lớn nhìn quân nhân gọi dân tị nạn ra xếp hàng lấy nước, bỗng nhiên dâng trào cảm xúc: “Cũng không biết Lục Vũ bọn họ sao rồi nhỉ?”

Thành phố Huệ cũng gặp siêu động đất, mừng là trời không tuyệt đường người sống, hồ chứa nước hồ Vạn Sơn không bị tổn thất nghiêm trọng, có thể thấy chất đất vẫn khá cứng, nếu không quân đội cũng sẽ không xây căn cứ ở đó.

Hoắc Dực Thâm đứng bên cạnh cô: “Xưa không bằng nay, họ không những thân thủ giỏi mà cũng có kinh nghiệm sinh sống trong tận thế, dù ở đâu cũng sẽ cố gắng sống sót.”

Phải đó, sống sót là bản năng của con người, họ sẽ sống thật tốt.

Sau khi thông đường, cứ hai ngày là có một xe chở nước đến.

Đừng thấy chỉ có ba trăm cây số, thật ra phải bỏ công sức khổng lồ, nhưng theo chỉ thị của chính quyền là bất cứ lúc nào, mạng sống con người luôn là trên hết.

Nước chia ra dân tị nạn nhận được không nhiều, nhưng có thể duy trì sự sống.

Thức ăn được chia cũng ít, nhưng không tiện ai oán gì, trong bánh bao khoai tây khoai lang có trộn rau củ khô.

Những thứ này toàn là tòa thị chính chạy đua với thiên tai, tuyển người sống sót chạy đua từng giây từng phút để cất giữ.

Cuộc sống tiếp diễn, ngày nào cũng nắng như thiêu đốt.

Trong mơ xa hoa trụy lạc, bào ngư hải sâm, tỉnh lại là bốn vách nhà không, bụng đói cồn cào, nhưng may thay vẫn còn có giấc mơ an ủi, ảo tưởng đến một ngày nào đó hoạn nạn sẽ kết thúc.

Dù tự lừa dối bản thân, tóm lại trong lòng cũng có ngọn lửa không thể lụi tàn.

Chiều tà, Đậu Đậu tưới nước cho khoai lang trong mái hiên.

Cô bé rất thông minh, dù nhà mình không thiếu nước, nhưng nhà người ta thiếu dữ lắm nên tưới nước cũng không dám tiêu pha mà dè dặt tưới dưới gốc cây.

Khương Ninh vừa nghĩ xem tối nay ăn gì, đột nhiên nghe tiếng hét của Đậu Đậu: “A...”

Tưởng Đậu Đậu bị ngã, cô vội vàng chạy ra.

Vừa đến ban công, cánh tay chợt nóng dữ dội, sau đó là mặt...

Giọt mưa to như hạt đậu rơi từ trên trời xuống!

Đệt, vậy mà lại đổ mưa.

Không quan tâm đến nỗi kinh hoàng này, cô vội vã kéo Đậu Đậu chạy vào trong nhà, suýt va vào Hoắc Dực Thâm.

“Sao đấy?”

“Lại đổ mưa rồi.” Còn nóng hơn lần trước nữa.

Lần này không phải ngâm chân, mà là bỏng chân rồi.

Da trẻ em mềm, cánh tay Đậu Đậu bị bỏng đỏ lên.

Hoắc Dực Thâm lấy nước đá đắp cho cô bé, Khương Ninh đi tìm thuốc bôi trị bỏng.

“A Ninh, em có bị bỏng không?”

“Bị bỏng chút, vẫn còn ổn.”

Bôi thuốc cho Đậu Đậu xong, Hoắc Dực Thâm đòi bôi lên mặt và cánh tay cho Khương Ninh: “Đề phòng chút.”

Khương Ninh nghĩ ngợi, chi bằng đắp một miếng mặt nạ cao cấp đi.

Trời đổ mưa rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã mưa xối xả rồi.

Trời đang nắng rực bỗng nhanh chóng kéo mây mù.

Hoắc Dực Thâm không nghỉ ngơi, bắt đầu xách nước đổ vào thùng để dành.

Mưa to quá, loa phát thanh của Hà Thiên Minh không có tác dụng, thế là thông báo qua bộ đàm.

Lúc Khương Ninh bắt máy, vừa hay vang lên một tiếng sấm dữ dội, bộ đàm phát ra tiếng rè rè.

Cô vội vàng cúp bộ đàm, nếu mà bị sét đánh hỏng thì phiền rồi.

Trừ sấm dữ bên bờ biển ra thì đây là lần đầu tiên sét đánh vang rền bầu trời như này trong khoảng thời gian nóng cực hạn từ trước đến nay.

Cả chó con cũng bị dọa sợ.

Khoảnh khắc trước còn sáng trưng nắng rực lửa, một khắc sau đó đã sấm chớp đùng đùng.

Không sai, mặt trời đang biến mất nhanh đến mức có thể thấy bằng mắt thường, sấm chớp màu xanh đang không ngừng nhấp nháy trong đám mây đen dày, sau đó phát ra tiếng sét đánh xé rách tầng mây dày cộm nặng nề ập xuống.

Lần trước là nắng chói chang và mưa bão xuất hiện cùng lúc, lần này lại là sấm chớp mưa bão nuốt chửng mặt trời, trời đất tối sầm đáng sợ.

Đối diện với sấm chớp quần ma loạn vũ, Khương Ninh không dám để cho Hoắc Dực Thâm xách nước tiếp nữa, lỡ sét đánh vào ban công, nước mưa dẫn điện, đánh một cái là chết cả đám...

Lau sạch chân, mang dép lê vào.

“Anh ơi, sao bỗng dưng trời tối vậy ạ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận