Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1017 -

Chương 1017 -

Tướng mạo của Hà Thiên Minh vô cùng nổi bật, cho dù có gầy nhom già yếu thì vẫn rất nổi bật, Khương Ninh vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Mặt cô vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Đúng là đao mổ heo thời tận thế, vô cùng sắc bén.

Cô nhớ lần đầu gặp Hà Thiên Minh, người này rất lịch sự, khí chất nho nhã ung dung, dù sau đó thiên tai trở nên nặng nề hơn, nhưng ông ấy có thể từ người đứng đầu Áo Viên trở thành phó thị trưởng thành phố Phượng.

Năm tháng có thể khiến người ta già đi, nhưng không thể làm vơi đi khí chất.

Nhưng bây giờ ông ấy đã là một ông cụ khô héo mất rồi.

Ông ấy rất gầy, giống như chỉ cần một cơn gió của Bắc cực cũng có thể thổi ngã vậy.

Trong lòng Khương Ninh rất phức tạp, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh, sau khi được Ivan giới thiệu, lại lộ ra biểu cảm gặp lại đồng hương.

“Đúng là có duyên thật, không ngờ đều là đồng hương thành phố Phượng.”

Sau khi nói chuyện xong, Ivan dẫn mọi người làm việc.

Bọn họ mang theo cộc gỗ và thép, đều là vật tư tìm được trên tàu vận chuyển, Đầu tiên lựa chọn một mảnh đất, tuyết đọng dày nên rất vững chắc, sau đó lại dùng đao hoặc cưa để cắt thành từng khối gạch tuyết, chất từ từ lên.

Ivan rất quan tâm đến nhà tuyết vì nó liên quan đến chuyện trồng rau xanh: “Khương, muốn gạch tuyết đông lại thành băng sẽ tốn rất nhiều thời gian, mấy người nghĩ cách để tuyết hóa thành nước đi.

Vì vậy, Khương Ninh dẫn Đậu Đậu ra ngoài cào tuyết, sau đó dùng thùng gỗ nấu chảy.

Ivan cầm cái muỗng nhẹ nhàng đổ lên gạch tuyết.

Âm mấy chục độ, tuyết và nước gặp nhau sẽ đóng băng rất nhanh, độ cứng đang không ngừng tăng lên.

Công trình rất lớn, Khương Ninh phụ trách việc cơm nước.

Khoai tây nướng và thịt cá sấu, đây đều là những thứ trước kia đổi với Ivan.

Bọn họ nướng ở ngay trong nhà tuyết, mọi người ngồi xung quanh đống lửa, người thì nướng khoai tây hoặc nướng thịt, người thì hung hăng uống Vodka, vô cùng thỏa mãn.

Khương Ninh nấu một nồi trứng cá sấu, sau đó lại bỏ vào một ít rau xanh.

Vừa mở nắp nồi ra là đã bị cướp sạch, tốc độ nhanh đến mức suýt nữa đã lao vào trong nồi.

Ivan ăn rất nhanh, sau đó nói chuyện vô cùng giả tạo: “Khương, Hoắc, sao hai người không ăn vậy?”

Khương Ninh cười: “Hôm nay mọi người cực khổ rồi, ăn nhiều một chút.”

Bọn họ uống canh trứng cải xanh xong, Ivan còn há to miệng gặm thịt cá sấu: “Nếu có ớt, rải lên một chút thì sẽ hoàn hảo hơn.”

Ivan lại nhớ đến đồ nướng, lẩu, phá lấu và tàu hủ nóng của người Hoa.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm chỉ ăn khoai tây, bọn họ sẽ không đụng đến những món ăn không chắc có an toàn hay không ở trước mặt này.

Còn Đậu Đậu, hai người không cho cô bé lộ mặt.

Con gái mới lớn, vẻ đẹp tươi tắn như hoa mới nở, nhưng ở trong thời tận thế sẽ không tốt.

Người sống sót ở Bắc cực càng ngày càng nhiều mà còn gấu Nga đang kế nhiệm vị trí anh cả hồi trước, không ngừng chiêu mộ binh sĩ để tăng thêm sức mạnh.

Đa số người sống sót là đàn ông, lỡ như ngày nào đó bọn họ ấm no sinh dâm dục, lại có suy nghĩ không đứng đắn với Đậu Đậu thì phải làm sao?

Cho nên, Đậu Đậu không thể lộ diện, dù có đi ra ngoài cũng phải che chắn cho kỹ chỉ chừa lại đôi mắt.

Đôi vợ chồng chó sói kia bị đánh xong cũng biết cảnh giác, không có gì quan trọng thì sẽ không sủa loạn.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đi theo giúp đỡ, đến chạng vạng tối mới xây xong nhà tuyết.

Ở đây rất rộng rãi, dư sức trồng được cải xanh, chỉ lo là gạch tuyết không bền, đột nhiên đổ sập xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận