Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1049 -

Chương 1049 -

E rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, Hoắc Dực Thâm đánh giá Bạch Tuyết dù bại trận cũng không lùi bước: "Bạch Tuyết không hề bị thuần hóa, nó chỉ tạm thời cúi đầu trước hiện thực mà thôi."

Điều kiện sinh sống ở Bắc Cực vô cùng khắc nghiệt, nếu chỉ có mỗi bản thân nó thì sớm muộn gì nó cũng bị con người tiêu diệt, chỉ là sau đó nó gặp được Cola…

Đúng là tình yêu chân thật không giả dối, nó chọn ở lại nhưng chưa chắc đã muốn để thế hệ sau sống cuộc sống như vậy.

Vì vậy, nuôi con đến tuổi trưởng thành, nó sẽ bắt đầu huấn luyện chúng khả năng sinh tồn.

Khương Ninh hiểu ra: "Vậy là Bạch Tuyết muốn đuổi ba nhóc đấy đi, để chúng trở về với tự nhiên sao?"

Hoắc Dực Thâm nghĩ vậy, nếu không thì vợ chồng vốn ân ái cũng sẽ không đánh nhau dữ dội như vậy.

Vợ chồng chó sói kia còn đánh nhau, ai cũng không chịu nhường ai.

Tâm trạng Khương Ninh phức tạp, thực ra ba đứa nhóc kia rất quấn cô, nếu thực sự bị đuổi đi, trong lòng cô cũng không nỡ.

Nói thương như cháu đích tôn cũng không quá đáng.

Nhưng Bạch Tuyết mới là mẹ ruột của ba bé con ấy, hơn nữa ý nghĩa sinh tồn của mỗi loài khác nhau, cô không có quyền thay chúng đưa ra quyết định.

Khương Ninh đột nhiên nghĩ đến Cố Đình Lâm - người đã đến cục dân chính, chỉ cần bước vào là có thể lĩnh giấy chứng nhận kết hôn nhưng cuối cùng ông vẫn chọn chấp nhận nhiệm vụ của quốc gia.

Đột nhiên, cô như hiểu được hành động của Bạch Tuyết.

Trong lòng Khương Ninh khó chịu nhưng không ngăn cản, mà quay đầu bỏ đi.

Nếu nói Bạch Tuyết là mẹ của ba đứa nhóc thì Đậu Đậu cũng được tính là mẹ nuôi của chúng.

Cô bé tuy không thể hiểu được nhưng vẫn nghe lời anh trai mình.

Buổi chiều, cặp đôi chó sói kia đưa con của chúng về nhà.

Đánh nhau dữ dội là thế nhưng trên người chúng chỉ có vài vết thương nhẹ, cuối cùng vợ chồng chó sói lại bắt đầu chiến tranh lạnh.

Ngày hôm sau, Bạch Tuyết lại dẫn ba đứa nhóc ra ngoài.

Không ngoài dự đoán, vợ chồng chó sói kia lại đánh nhau một trận nữa nhưng Cola không còn chạy đến trước mặt Khương Ninh để kể lể.

Có vẻ nó biết Khương Ninh luôn bênh vực người nhà, sợ cô sẽ xử lý Bạch Tuyết.

Khương Ninh dở khóc dở cười nhưng vẫn không can thiệp.

Tuy nhiên, cô vẫn âm thầm quan sát, Bạch Tuyết vô cùng thông minh, không biết nó có nghe lời cô dạy bảo trước đó không nhưng có lẽ trước khi trưởng thành, nó đã được mẹ ruột dạy như vậy.

Động tác bắt cá rất thành thạo, hơn nữa bắt được một con cá dị dạng nó sẽ không ăn, thỉnh thoảng truyền đạt kinh nghiệm đánh bắt cho đàn con.

Ba chú chó sói con là do Khương Ninh nuôi lớn, lúc đầu bắt cá còn rất rụt rè nhưng máu tanh nhanh chóng kích thích bản năng sói, dần dần trở nên phấn khích.

Huấn luyện hơn nửa tháng, chúng đã có thể bắt được cá sống một cách thành thạo.

Nó ngậm một con cá sống, vui vẻ chạy đến chỗ Khương Ninh, nhả con cá xuống chân cô.

Khương Ninh có chút xúc động, đột nhiên nhớ đến lúc thiên tai mới bắt đầu, Cola đã bắt được cá sống từ trong nước.

Cô ngồi xổm xuống vuốt đầu nó, trong lòng vô cùng không nỡ: "Đi theo mẹ mày học cho đàng hoàng, nếu có một ngày nào đó…"

Thực sự phải sống một mình thì đừng đến gần con người.

Đánh nhau mấy ngày, chó con héo quắt cả người.

Trong lòng nó vô cùng khó chịu nhưng dường như đã thỏa hiệp.

Ngày nào Bạch Tuyết cũng dẫn theo đàn con ra ngoài, lúc thì xuống biển, lúc thì lên núi, chạy như bay trên núi cao vực sâu.

Lần huấn luyện này kéo dài ba tháng, từ mùa thu đến mùa đông.

Mùa đông vẫn vô thường như thế, lúc thì có thể mặc áo ngắn tay, lúc thì âm mấy độ nhưng cây xanh xung quanh nhà xe ngày càng nhiều.

Khương Ninh đứng trước nhà xe, dùng ống nhòm nhìn chằm chằm vào biển xa.

Thực sự không nhìn thấy nữa rồi.

Nhớ lúc mới đến đây, nơi này chỉ cách bờ biển chỉ khoảng hai, ba trăm mét, mà bây giờ đã cách xa cả chục cây số, không còn ngửi thấy mùi mặn của nước biển.

Ít chịu ảnh hưởng của biển, gió cũng không còn rít gào thường xuyên như trước nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận