Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1242 -

Chương 1242 -

Hà Thiên Minh tâm thái thoải mái: “Không có khó khăn gì cả, so với khi phiêu bạt trên biển hay lưu lạc ở Bắc Cực thì bây giờ đã rất tốt rồi.”

Ông nhìn về phía Khương Ninh, mỉm cười nói: “Tin rằng mấy năm nữa, thành phố Phượng sẽ trở nên tốt hơn.”

Cục trưởng Lăng nâng ly uống hết trong một hơi: “Lại mượn ông trời thêm mười năm nữa, để ông Hà có thể bảo vệ thành phố Phượng và ánh sao sáng chói mọi nhà.”

“Nhưng đừng tự khiêm tốn, nếu không có ông làm cánh tay đắc lực hỗ trợ thì sạp hàng lớn như vậy của tôi cũng không chống đỡ nổi.”

Cục trưởng Lăng chủ động kính rượu Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm: “Nào, nếu như không phải có sự tiếp sức từ tiểu đội trục vớt đặc biệt của hai đứa, mà căn cứ đã có thêm nhiều người tài giỏi nữa, nhưng cũng không cách nào mở sạp kiềng bếp.”

Chết tiệt, đây chính là vòng tuần hoàn của sự tâng bốc lẫn nhau.

Hai người không ăn cơm, uống xong hai ly rượu thì lạy trước năm mới.

Trước khi Khương Ninh rời đi, đã lấy từ trong túi ra hai hộp lá trà, kẹo gạch, đồ hộp, cùng với hai đôi giày vải giữ ấm, coi như là quà đầu năm mới cho bọn họ.

Hà Thiên Minh tiễn hai người rời đi.

Về đến nhà, hai người lại tiếp tục ăn cơm tất niên.

Đã uống mấy ly, cảm giác say dần dâng lên đầu.

Cục trưởng Lăng nghe tiếng phim truyền đến từ quảng trường, không nhịn được có hơi hốt hoảng: “Nè ông Hà, ông nói xem rốt cuộc là Khương Ninh đang giúp chúng ta, hay là chúng ta đang giúp con bé.”

Hà Thiên Minh im lặng một lúc: “Mỗi người mỗi cách, cùng nhau xây dựng quê hương.”

Cục trưởng Lăng vô cùng đồng tình: “Vậy ông nói xem chúng ta còn có thể chống đỡ được mười năm nữa không? Đến lúc đó sẽ có quang cảnh như thế nào.”

Sức khỏe của mình, Hà Thiên Minh hiểu rõ hơn ai hết: “Cho dù là có thể chống đỡ được bao lâu, chỉ cần mỗi ngày đều cố gắng làm hết mình, cho dù ngày nào đó có ngã xuống thì cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.”

Từ trụ sở đại viện đi ra, cũng là lúc hết chiếu phim, rất nhiều người lưu luyến không muốn rời đi, tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện.

“Cung hỉ phát tài, mỗi ngày đều có thịt ăn.”

“Phát tài phát tài, thêm con lại thêm tài.”

Lời chúc mừng nghe có vẻ thư giãn mà vui, không khỏi khiến cho con người ta phải hốt hoảng, tựa hồ như thiên tai thật sự đã biến mất.

Đêm khuya trời lạnh, Khương Ninh kéo cánh tay của Hoắc Dực Thâm, nói ra lời làm người kinh ngạc: “Anh Hoắc, anh cõng em đi về đi.”

Vậy mà Hoắc Dực Thâm ngồi xổm xuống thật.

Khương Ninh cười phá lên: “Đều là vợ chồng già rồi, anh cũng muốn cõng sao?”

“Miễn là cõng được đến lúc một ngày nào đó nhắm mắt.”

Khương Ninh không để anh cõng thật, dẫu sao cũng là trên miếu thờ, không thể làm mất điểm ở trước mặt người ngoài: “Đợi về nhà hẵng cõng.”

Trong bóng tối, cô kéo anh rảo bước rời đi: “Đừng để người khác nhìn thấy, chú ý hình tượng.”

Hoắc Dực Thâm mỉm cười ôm cô về nhà.

Về đến nhà, Cố Đình Lâm đã về nhà bên cạnh.

Khương Ninh vào không gian lục lọi, chuẩn bị cho mỗi người một bộ quần áo mới, đặc biệt là bộ đồ đó của Hoắc Dực Thâm còn phải để anh mặc thử tại chỗ.

Hoắc Dực Thâm nhướn mày: “Em chắc chứ?”

Ừm, quả nhiên cái anh không thiếu chính là sự tự tin, thành công khiến cho người tài xế già như Khương Ninh phải đỏ mặt.

Của Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình, Khương Ninh đặc biệt đưa sang.

Hai người vẫn chưa ngủ, một người thì đọc sách còn một người thì đan áo len, khung cảnh trông như năm tháng yên lành.

Khương Ninh có hơi ngưỡng mộ, không thể không lấy điện thoại để ra chụp ảnh lại, hy vọng sau này mình già rồi cũng có thể cùng Hoắc Dực Thâm hoà thuận yêu thương nhau.

Len đan còn là do Khương Ninh đưa cho, Thư Tuyết Tình muốn đan một cái áo ba lỗ cho Cố Đình Lâm.

Đợi về đến nhà, Đậu Đậu đã đi chơi về.

Khương Ninh hỏi: “Tiễn Đình Đình về rồi à?”

“Không có, chị ấy có hẹn với người khác rồi.”

Khương Ninh ngẩn ngơ một lúc, lúc này mới ý thức lại.

“Không cần lo cho chị dâu của em đi, chú ba nhà họ Dung hiện tại là trưởng ban bí thư của quân đội, không có ai dám có ý đồ xấu với Đình Đình đâu.”

Thật ra càng có nhiều người đàn ông nghĩ đến Đậu Đậu hơn, hơn nữa cũng khá xuất sắc, quả thực cô bé không cảm thấy hứng thú, còn không bằng việc trốn đi từ sớm.

Khương Ninh hơi cau mày, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Đậu Đậu à, nếu như em gặp được người mà mọi phương diện đều xuất sắc, hơn nữa còn đủ để khiến bản thân động lòng thì có thể cân nhắc thử việc từ từ chung sống, nhưng đừng vội vàng kết hôn, vì thời gian sẽ cho em câu trả lời chân thật nhất.

Thái độ Đậu Đậu quả quyết: “Chị dâu à, em không có nghĩ đến phương diện này.”

“Ừm, nếu như không có ý định, vậy thì cách bọn họ xa chút, đặc biệt là người có ý đồ với Đình Đình.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận