Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 328 -

Chương 328 -

Bà Chung biết hai người có xe, nhờ mang chút muối về, với cả chút hải sản khô, ai mà không muốn ăn thịt chứ, nhưng cần đến bốn cân lương thực mới đổi được một cân thịt.

“A Ninh, nếu tiện thì mang giúp tôi mấy cân trái cây khô, nếu đắt quá thì không cần nhé.”

Khương Ninh đồng ý, sau đó đưa tám con thỏ đến.

Ngoài ra, cô lấy ra mấy trăm cân cỏ khô để ở phòng 1803, lại để họ nhà họ Chung một bình nước: “Cái này là lúc cực hàn tôi trữ được, chắc chúng tôi không về sớm được đâu, mọi người dùng giúp nhé.”

Nói chuyện xong, lên lầu thu dọn đồ đạc.

Cô thu hết mấy đồ quan trọng vào không gian, chỉ giữ lại chút đồ đồ vật lớn trong nhà để tượng trưng.

Hoắc Dực Thâm lấy ra hai cái hộp giấy lớn: “A Ninh, em cũng cất những thứ này nữa.”

Khương Ninh kinh ngạc: “Là gì vậy?”

“Lựu đạn.”

Khương Ninh bị dọa nhảy dựng, vội vàng mở hội giấy ra, hai hộp có tổng cộng mười mấy cái, mặt ngoài trông khá xù xì.

Vậy là, đây là lựu đạn chế.

Khương Ninh chỉ muốn biết, còn cái gì mà anh không biết không?

Không ngờ, anh lại lấy ra hai hộp giấy lớn.

Bên trong đều là đồ sứ được dán kín, khoảng thời gian trước hai người có đi nhà máy sản xuất đồ sứ thu được đống này, lúc ấy anh nói mang đi mấy hộp.

Khương Ninh tưởng rằng anh cầm đi để giải quyết chuyện gấp gì, không ngờ đến là để dùng vào việc khác.

Hoắc Dực Thâm giải thích: “Đây là đạn xăng.”

May là tận thế, nếu không là đạn thật rồi!

Có người này, Khương Ninh càng mạnh mẽ hơn.

Đồng thời, Hoắc Dực Thâm nhắc nhở: “Trên đường có thu phí bảo vệ, em lấy chút khoai tây ra ngoài đi.”

Phí bảo vệ? Khương Ninh nhớ ra rồi, không chỉ có Tần Xuyên nhắc nhở, tên xấu xí cũng có nói đến, nói là tạo thẻ qua đường, hơn nữa thế lực cũng không nhỏ.

Trong lòng Khương Ninh rất rất từ chối, nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, vẫn phải cầm mấy túi khoai tây ra để phòng hờ.

Ba giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.

Hoắc Dực Thâm đánh thức Khương Ninh, sau đó mới đánh thức hai đứa nhỏ, đánh răng rửa mặt thay quần áo cũ vào.

Để chắc chắn, Khương Ninh trang điểm đến mức ai ai cũng khiếp sợ, còn giúp mọi người ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, còn mặc thêm quần áo đầy mồ hôi hôi rình.

Lên đường!

Chú chó có vẻ vui vẻ, từ lúc cực nhiệt nó đã nằm ổ ở nhà không dám ra ngoài.

Nếu đi ra ngoài, chân của nó chắc sẽ bị nướng chín.

Buổi tối cũng nóng, nhưng ít ra sàn nhà không nóng.

Đi xuống lầu, để hai nhóc con đến bên cạnh, Khương Ninh nhờ vào bóng tối, lấy ra chiếc siêu xe quốc dân bảy chỗ ra.

Đây là chiếc xe Hoắc Dực Thâm lấy được, đừng thấy bề ngoài nó bị hư hại không chịu được, thật ra ở bên trong đã được thay toàn bộ rồi, ngay cả máy điều hòa không khí cũng dùng tốt, còn dán thêm miếng dán chống nhìn trộm, bánh xe còn có thể chịu đựng nhiệt độ cao, chống mòn.

Vì phải chờ hàng, nên phá hết hàng ghế sau cùng.

Trên ghế còn lót thêm giấy da và chiếu tre, để Đậu Đậu và chó thoải mái nằm.

Khương Ninh kéo rèm, che hai đứa nhóc lại, tránh bị người ta nhìn thấy nổi lòng tham.

Để tránh những phiền toái không cần thiết, Hoắc Dực Thâm không mở đèn mà đeo kính nhìn ban đêm.

Mở điều hòa không khí, lên đường!

Trời vẫn còn tối, lái xe rất chậm, từ từ tiến về phía bờ biển.

Trên đường, thỉnh thoảng thấy ánh đèn lờ mờ, giống như đều là nhóm người đi đêm.

Chỉ là, nhóm Khương Ninh thì lái xe, còn bọn họ thì cõng theo bọc hành lý, mang theo tương lai mờ mịt, cùng với khát vọng sinh tồn, lặng lẽ mà bền bỉ đi về phía trước.

Ban ngày quá nóng, ánh mặt trời như khiến nhựa đường tan ra, người sống sót không có dũng cảm để khiêu chiến với ánh mặt trời.

Hoắc Dực Thâm cố gắng đi vòng qua bọn họ, nhưng vẫn bị phát hiện, có vài người lộ ra ánh mắt hâm mộ và ghen tị, có vài người thì chạy đuổi theo xe: “Chờ, chờ đã, cho chúng tôi đi nhờ một đoạn.”

Còn kẻ còn mạnh mẽ hơn, đi đứng trước đầu xe, lộ ra dáng vẻ nếu không chở tôi thì cứ trực tiếp nghiền qua đi.

Hoắc Dực Thâm đồng ý với bọn họ, không những không dừng xe, mà còn tăng tốc lao đến…

Bạn cần đăng nhập để bình luận