Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 564 -

Chương 564 -

Nhưng gia đình Trịnh Vỹ Lệ rất phức tạp, nếu là Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, chưa chắc có thể không rời bỏ như Lục Vũ, thậm chí còn không hề có một câu oán hận nào với Trịnh Vỹ Lệ.

Con người khi đối mặt với chuyện lớn trong đời, mới có thể thấy rõ bộ mặt thật sẽ như thế nào.

“Cơ thể chị không có vấn đề gì lớn đầu, chỉ là quá căng thẳng, cứ nghĩ đến mặt tích cực đi, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Lái xe trở về khu nhà, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng tạch tạch ầm ầm.

Nghe như tiếng cánh quạt vậy.

Khương Ninh ngẩng đầu ngắm, là một chiếc trực thăng.

Nhà họ Dung lái trực thăng về, chậm rãi đáp xuống sân thượng của biệt thự.

Đúng là nhà họ Dung, người khác muốn có một chiếc xe hơi cũng khó, bọn họ lại có thể lái một chiếc trực thăng trở về.

Mà còn mới tinh nữa.

Sao có thể không khiến người ta hâm mộ chứ.

Hâm mộ cũng vô ích, cũng phải có mạng để ngồi.

Ăn cơm tối xong, Khương Ninh dẫn chó ra ngoài tản bộ.

Vừa khéo lại gặp phải cậu ba nhà họ Dung mặc áo choàng quân đội.

Không biết gã ta lấy từ đâu ra một con chó ngao Tây Tạng, còn có cả dây xích chó bằng vàng, cũng đang đi bộ hóng gió: “Chị gái, muốn đấu chó không?”

Ồ quao, không chơi đụng xe nữa, chuyển sang đấu chó.

Khương Ninh lười phản ứng, chó của gã ta là chó, Cola nhà cô là bạn.

Nhưng mà, một núi không thể có hai hổ, chó ngao Tây Tạng vừa nhìn thấy chó chăn cừu đã nhe răng, lông cả người dựng lên.

Chó ngao Tây Tạng lao về phía trước, muốn nhào đến cắn chó chăn cừu.

Đừng thấy mồm miệng của cậu ba nhà họ Dung đáng ghét, nhưng vẫn nắm rất chặt dây xích chó, nào ngờ chó ngao Tây Tạng lại lao về phía trước…

Gã ta không buông tay, cơ thể cũng bị lôi theo, té nhào xuống đất, một chiếc dép cũng bị văng ra ngoài.

Bị chủ của mình cản trở, tốc độ của chó ngao Tây Tạng cũng chậm lại.

Thế tấn công trong thiên hạ, phải nhanh mà không bị phá vỡ, chỉ chậm một chút sẽ hối hận cả đời.

Ba năm thiên tai, cơ thể của chó chăn cừu không hề nhỏ, còn có cả bắp thịt.

Cola xông đến như tên bắn, tốc độ nhanh như tia chớp hất bay chó ngao Tây Tạng ra ngoài.

Chó theo huấn luyện viên, đã không đánh thì thôi, đánh là phải thắng.

Không đợi chó ngao Tây Tạng bị té ngã có thể trở mình, Cola lại nhảy xa hơn hai mét, cắn chính xác vào cổ của chó ngao Tây Tạng.

Chỉ cần con sen ra lệnh, hàm răng sắc bén có thể cắn đứt huyết quản của con chó thúi này.

Cậu ba nhà họ Dung chẳng những té ngu người, mà còn bị chó ngao Tây Tạng lôi đi, cả mặt và tay đều bị trầy da.

Mặt của gã ta, mặt của gã ta!

Gã ta vội vàng xoay người ngồi dậy, hy vọng con chó ngao Tây Tạng kia không tạo thành hiện trường máu me nào.

Chó đâu? Chó của gã ta đâu!

Nhìn theo ánh mắt của Khương Ninh, lúc này cậu ba nhà họ Dung mới kinh hãi, trời mẹ!

Người không đánh lại được nhà số 50 thì thôi, ngay cả chó cũng… thua luôn!

Trên đời này còn công bằng nữa không? Có để cho người ta sống nữa không.

Chậc, mặt của gã ta…

Ý, dép đâu? Mẹ nó, lại hư dép!

Cậu ba nhà họ Dung lập tức suy sụp, dứt khoát ngồi dưới đất không đứng lên nữa.

Gã ta cũng không hiểu, tại sao tận thế lại đối xử với gã ta như vậy, cứ bị đả kích suốt, bò dậy ở đâu lại bị té ngã ở ngay đó thêm lần nữa.

Đám con cháu nhà quân đội chính trị trong căn cứ thì không nói làm gì, ai bảo người ta biết đầu thai chứ, bây giờ ngay cả chủ khu nhà cũng…

Thật luôn, buồn quá, muốn khóc, muốn cứ thế chờ chết luôn vậy.

Khương Ninh từ trên cao nhìn gã chằm chằm: “Chó của tôi thắng rồi, còn đấu nữa không?”

Chỉ cần gã ta nói còn, tối nay nhà họ Dung sẽ có thịt chó để ăn.

Cậu ba nhà họ Dung thật sự rất mất mặt: “Chị gái à, tôi chỉ giỡn thôi, chó của chị có cần phải nghiêm túc đến vậy không?”

“Chó của tôi cũng chỉ giỡn thôi.”

Được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị mất mặt như vậy.

Cậu ba nhà họ Dung chật vật đứng dậy, khập khiễng mang dép vào: “Chị thắng, muốn phần thưởng gì?”

Khương Ninh cũng không khách sáo, chỉ tay lên tầng cao nhất nhà họ Dung: “Anh có thể đưa nó cho tôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận