Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 97 - Chữa trị vết thương 1

Chương 97 - Chữa trị vết thương 1

Chữa trị vết thương 1

Ngoại trừ Hoắc Dực Thâm, sắc mặt những người khác đều trông rất mệt mỏi, trong mắt Đậu Đậu còn vương nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hiển nhiên đã vô cùng sợ hãi.

Không ai nói gì, ba người đàn ông ăn ý vận chuyển bồn nước.

Khương Ninh cất kỹ thuyền tấn công, ôm củi lên lầu.

Trịnh Vỹ Lệ đi đằng trước cô, lảo đảo suýt nữa ngã.

Khương Ninh không kịp đưa tay ra bèn vội vàng dùng cơ thể đỡ cô ấy.

Hai người tiếp tục đi lên, tư thế đi đường của Trịnh Vỹ Lệ rất kỳ lạ, hiển nhiên đã bị thương ở chân.

Mũi Khương Ninh khá nhạy, cô mơ hồ ngửi thấy mùi máu.

Chẳng lẽ lần này ra ngoài đã đánh nhau rồi sao?

Trong khu nhà có vô số ánh mắt, bây giờ không phải lúc tỏ ra yếu kém, một khi người khác phát hiện tầng 18 không chống cự được nữa, lập tức sẽ có rất nhiều người nhào lên như chó điên.

Cắn răng leo lên tầng 18, Trịnh Vỹ Lệ thả củi xuống hành lang, sắc mặt vô cùng đau khổ.

Khương Ninh đỡ cô ấy vào nhà: "Làm sao vậy?"

Bắp chân Trịnh Vỹ Lệ bị thương, máu nhuộm đỏ băng gạc.

Không phải vết thương do dao chém hay đạn bắn mà là một lỗ máu.

Trịnh Vỹ Lệ đau đớn tột độ: "Bị heo rừng húc đấy."

Khương Ninh nhíu mày: "Mọi người lại lên núi nữa hả?"

"Không lên núi thì phải làm sao?" Trịnh Vỹ Lệ cười khổ: "Đồ cứu mạng đều chìm dưới nước hết rồi, ngày nào cũng có người chết đói bên ngoài, hôm nay lúc bọn chị đi ra ngoài nhìn thấy có người ném thi thể từ trên lầu xuống, hơn nữa còn không chỉ một cỗ.

Chúng ta có thể gắng gượng sống sót qua bảy, tám tháng, nhưng vật tư càng ngày càng khó tìm, sau này phải làm sao đây?"

Tháo dỡ bồn nước chỉ là thứ yếu, nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là chạy lên núi.

Bọn họ tìm kiếm trong mấy ngọn núi, Cola không phụ sự mong đợi của mọi người, tìm được một đàn heo rừng gồm năm con, hơn nữa đầu của chúng nó cũng không nhỏ.

Sau khi bàn bạc, mọi người nhất trí quyết định hành động.

Khương Ninh đổ mồ hôi lạnh thay bọn họ: "Heo rừng không giống heo nuôi, chúng cực kỳ hung hãn."

Đúng là rất nguy hiểm nhưng thịt heo rừng có thể cứu mạng, cho dù cực kỳ mạo hiểm cũng phải bắt!

Khương Ninh lấy băng gạc và cồn, tìm dụng cụ phẫu thuật và chỉ khâu: "Miệng vết thương quá lớn rất khó cầm máu, chị muốn em đưa chị đến bệnh viện hay muốn em khâu lại luôn?"

"Không phải vết thương gì lớn, em giúp chị khâu lại là được."

Lúc đánh đấm thường xuyên bị thương, Trịnh Vỹ Lệ cũng không để ý lắm, hơn nữa có đến bệnh viện cũng không có thuốc, còn không bằng xử lý tại nhà.

Lần trước có tích trữ thuốc tê, Khương Ninh khử trùng vết thương trước, tiếp đó gây tê để giúp cô ấy không cảm thấy đau đớn rồi bắt đầu khâu vết thương lại.

Đây là lần đầu tiên cô khâu vết thương cho người khác nhưng trước đây cô từng luyện tập trên thịt heo vô số lần nên tay nghề khá ổn định.

Thế nhưng Lục Vũ ở bên cạnh lại sợ tới xanh mặt, nắm tay bạn gái thật chặt: "A Ninh, tính mạng của Vỹ Lệ nằm trong tay cô đấy."

Trịnh Vỹ Lệ đẩy anh ấy một cái: "Anh bóp đau tay em."

Trương Siêu trợn trắng mắt: "Đừng rải thức ăn chó nữa."

Không chỉ mình Trịnh Vỹ Lệ mà Trương Siêu và Lục Vũ cũng bị thương, nhưng đều chỉ trầy da, không phải vấn đề lớn.

Hoắc Dực Thâm bị cứa chảy máu cánh tay và người còn lại không bị thương thì đang an ủi Đậu Đậu bị hoảng sợ mà khóc thút thít.

Trời mưa khiến đường núi trơn trượt, Trịnh Vỹ Lệ tay không tấc sắt đánh chết một con heo rừng nhưng bị răng nanh của nó đâm.

Cola siêu dũng cảm phối hợp với Hoắc Dực Thâm vô cùng hoàn hảo, giết chết bốn con còn lại.

Trương Siêu và Lục Vũ cũng có hỗ trợ nhưng dù sao không phải cùng một cấp bậc, nếu không có Hoắc Dực Thâm ra tay cứu giúp, e rằng hôm nay Trương Siêu đã phải bỏ mạng rồi.

Chính vì vậy nên cánh tay của Hoắc Dực Thâm bị cứa chảy máu.

Đậu Đậu không tham gia, cô bé bị Hoắc Dực Thâm buộc trên cây cao, bị tình hình chiến đấu kịch liệt dưới gốc cây dọa khóc.

Khâu vết thương của Trịnh Vỹ Lệ xong, Khương Ninh chuyển sang xử lý cho 1801.

Bạn cần đăng nhập để bình luận