Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1256 -

Chương 1256 -

Thời tiết lặp đi lặp lại, cây trồng cũng đang trong quá trình thích ứng, bởi vì hoàn cảnh không ngừng thay đổi, dần dần đã thích ứng được.

Bọn họ đã đi được ba tháng, không ngờ thành phố Phượng đã có người bày bán làm ăn.

Buổi tối ở quảng trường trung tâm, phim điện ảnh hai mươi mấy năm trước được chiếu trên màn ảnh, rất nhiều cư dân đến xem.

Xung quanh có người bày hàng buôn bán, cải xanh, dược liệu, gia cầm, vài món ăn vặt đơn giản.

Người đàn ông gầy lùn ở ven đường không ngừng mời chào: “Bánh hoa màu đây! Đồ gia truyền, màu xanh lá cây khỏe mạnh không bị ô nhiễm, thơm ngát bảo đảm mọi người ăn xong có thể ăn thêm một phần nữa…”

Buổi tối cũng không sáng rõ, nhóm người Khương Ninh đột nhiên bị ngăn lại: “Anh này, vợ anh thật xinh đẹp, mua cho cô ấy một cái bánh hoa màu đi?”

Khương Ninh nhìn chằm chằm mặt người kia, đôi mắt bỗng nhiên trợn to.

Cola nhào đến từ đằng sau: “Gâu!”

Người đàn ông gầy lùn thấy chó thì khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khương Ninh, một lúc lâu mới mấp máy môi: “Chị?”

Đột nhiên hắn ta cao giọng: “Chị!”

Khương Ninh nghệch mặt: “Sao anh lại ở đây?”

Cô có nằm mơ cũng không ngờ, tên xấu xí lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Tên xấu xí cũng vô cùng kích động: “Chị, cuối cùng chị cũng trở về.”

Trời tối không thấy rõ, nếu không phải do Cola đột nhiên xuất hiện, hắn ta thật sự không nhận ra.

“Chị, mau nếm thử tay nghề của vợ tôi đi.” Tên xấu xí lấy lại tinh thần, vội vàng gọi Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đến ngồi.

Gian hàng của hắn ra rất đơn giản, hắn ta hấp chín khoai lang đỏ và khoai tây rồi trộn lại với nhau, sau đó xoa thành từng viên bánh mỏng, bôi lên chút dầu rồi rán hai mặt.

Bàn ghế cũng là tự chế, bề mặt bằng gỗ điêu, bánh hoa màu đã nhanh chóng được bưng lên.

Có hơi cháy, tản ra hơi nóng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ thấy tên xấu xí cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, mái tóc vàng khô đã xuất hiện vài sợi bạc.

Vương Mỹ Lệ bận rộn ở trong bếp, cô ấy phải chiên bánh cho khách thật sự không đến đây được.

Việc làm ăn cũng khá ổn, tên mỏ nhọn ở bên cạnh giúp đỡ.

Mấy năm không gặp, nhóc con cũng đã cao hơn, không còn ngại ngùng như năm đó nữa, miệng cũng trở nên ngọt ngào, vui vẻ gọi khách hàng là anh chị.

Mấy năm qua không đủ ăn, đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi nhưng nhìn chỉ chừng mười tuổi, nhỏ gầy rất đáng thương.

Đây là đứa trẻ nhỏ nhất ở căn cứ nên có rất nhiều người để ý đến.

Vương Mỹ Lệ vừa bận rộn trong bếp vừa ló mặt vui vẻ chào hỏi hai người.

Khương Ninh hơi hoảng hốt, cô nhớ lần đầu tiên gặp mặt Vương Mỹ Lệ rất xinh đẹp.

Khi đó là ngày vô tận, cô ấy mặc một bộ váy đỏ, gương mặt xinh đẹp cả người diêm dúa, đôi môi đỏ mọng ánh mắt to tròn.

Hôm nay quần áo cô ấy mặc lại vô cùng giản dị, mái tóc ngắn trông như đàn ông.

Trước kia mười ngón tay không phải làm việc nặng, nhưng bây giờ lại nhiễm khói lửa, thành thạo làm bánh hoa màu.

Chỉ có một việc không đổi, chính là ánh mắt tên xấu xí nhìn cô ấy vẫn nhiệt tình và kiêu ngạo như cũ.

Tướng mạo hắn ta xấu xí, không, thậm chí còn tệ hơn cả xấu xí, nhưng lại có vợ có con, cuối cùng hắn ta trở thành người được vô số đàn ông hâm mộ.

Khương Ninh cũng mỉm cười.

Cô cầm bánh lên ăn thử, tay nghề cũng được.

“Chị, thấy thế nào?” Tên mỏ nhọn cũng vô cùng mong đợi: “Vợ tôi tự làm đó.”

Khương Ninh không nhịn được cười: “Ngon lắm.”

Vẫn là câu hỏi cũ, sao hắn ta đến đây được?

Tên mỏ nhọn vui vẻ nói: “Quản lý cấp cao ở thành phố Hoa đến thành phố Phượng thăm hỏi, bọn họ mang gia cầm, dược liệu và đồ làm nông về, chuyện này được truyền đến rất nhanh.”

Nhờ có Tần Mục, hắn ta và ông trùm được biết trước.

Căn cứ Phượng Thành không lớn như thành phố Hoa, nhưng lại phát triển toàn diện, hơn nữa còn có Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đều ở đây.

Ông trùm đã nói, chắc chắn thân phận của Khương Ninh không hề đơn giản, không ngờ cô lại là con gái của thủ trưởng căn cứ quân đội phía Nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận